Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 403 - Chương 403: Lại Cho Một Con Thuyền Chở Hàng

Chương 403: Lại cho một con thuyền chở hàng Chương 403: Lại cho một con thuyền chở hàng

Lý Đạo Huyền đang ăn món cá xào khô thì thuyền đã trở về.

Thấy các người tí hon nhà mình trên thuyền trông vẫn còn vui sướng, Lý Đạo Huyền cũng thở phào nhẹ nhõm, mỗi lần người tí hon nhà mình rời khỏi tầm nhìn ra ngoài rong chơi, bảo mẫu Thiên Tôn như y đều vô cùng lo lắng, nhìn thấy họ còn sống trở về thực sự là tốt đẹp hơn tất cả.

Có điều, nhìn vẻ mặt của Hình Hồng Lang rõ ràng không tốt lắm.

Đúng lúc này Bạch Diên dẫn đầu đi lên nghênh đón: "Hình đại đương gia, chúc mừng bình an trở về, lần này thử nghiệm tiên thuyền coi như thành công rồi đúng không? Trên đường có đụng phải trở ngại gì không? Tôi thấy vẻ mặt của cô..."

Hình Hồng Lang thở dài: "Tình huống Sơn Tây rất tệ."

Bạch Diên hỏi chấm?

Hai người liền đứng ở bên bến tàu nói về chuyện xảy ra bên Sơn Tây, lần này Lý Đạo Huyền cũng nghe được rõ ràng.

Thì ra Vương Gia Dận đã xưng vương, thực sự là không biết sống chết, thân là một người Minh triều, chẳng lẽ không biết cố sự của Minh Thái Tổ sao?

Quảng tích lương, hoãn xưng vương, không làm chim đầu đàn mới là vương đạo chân chính.

Có chút thực lực liền vội vã xưng vương, sau đó uống rượu hưởng lạc, chỉ có thể biểu hiện ra bản chất dế nhũi, thảo nào thứ này không sống được lâu, chỉ là không biết sau khi có biến số là mình, lịch sử có thể phát triển theo lẻ thường hay không.

Hình Hồng Lang nói: "Bạch tiên sinh, ta dự định mau chóng trở về thôn Cao Gia."

Bạch Diên: "Ui, vội vã trở lại thành thân với Cao Sơ Ngũ à?"

Hình Hồng Lang thoáng cái liền đỏ mặt: "Không phải! Ta đâu có vội, ta là bị ép gả cho hắn, hiện tại ta ước gì không quay về, như vậy sẽ không bị hắn bức bách nữa."

Bạch Diên: "Còn nói như vậy? Cẩn thận Thiên Tôn lại nói muốn chém hắn."

Lời này dọa Hình Hồng Lang giật mình, vội vàng ngẩng đầu quay về bầu trời hành đại lễ: "Thiên Tôn đừng tưởng thật, nhất thiết đừng lấy Sơ Ngũ khai đao."

Nói xong, nàng mới bổ sung: "Ta muốn mau chóng trở lại thôn Cao Gia thương lượng với Tam quản sự, xem có thể xin thêm chút lương thực được không, dùng để cứu tế Sơn Tây... khụ... dùng để đổi muối với Sơn Tây."

Lý Đạo Huyền nghe được nàng đổi giọng, trong lòng cũng thầm than: cứu tế thì cứu tế đi, ngươi cũng không sai, không cần phải đổi sang nói đổi muối, ta có thể lý giải!

Huống chi, đổi muối cũng quả thật rất cần thiết.

Nhà máy hóa chất của thôn Cao Gia đã bắt đầu xây dựng, một khi hoàn thành sẽ cần số lượng lớn muối để chế tạo kiềm, tốc độ chế kiềm công nghiệp so với chế kiềm thủ công là hai việc khác nhau, đến lúc đó nhu cầu về muối cũng sẽ tăng mạnh.

Đến lúc đó thôn Cao Gia khẳng định lại phải thiếu muối.

Đương nhiên, bất luận là kiềm hay muối, Lý Đạo Huyền đều có thể trực tiếp "ban thưởng" .

Nhưng cứ trực tiếp ban thưởng như thế cũng không tốt, mạng lưới chuỗi ngành nghề vẫn hy vọng các người tí hon có thể tự mình đả thông.

Giờ là lúc giúp đỡ Sơn Tây, để cho người Sơn Tây liều mạng mở hồ làm muối.

Hình Hồng Lang vội vã đi về phía thôn Cao Gia.

Lý Đạo Huyền lại không chuyển tầm nhìn qua mà là mở tủ mô hình của mình, tìm kiếm bên trong một hồi, lấy ra một con thuyền khác y đã đặt Thái Tâm Tử làm cho.

Đây là một con thuyền vận tải trên sông, độ dài nhỏ hơn một chút so với chiếc chiến hạm đầu tiên, bố cục đơn giản, không có lâu thuyền cùng đại pháo, tại đầu thuyền chỉ có một phòng điều khiển nhỏ, bên trong lắp đặt công tắc và bánh lái.

Mặc dù nhỏ hơn chiến thuyền, nhưng bởi vì không có đại pháo và lâu thuyền, trọng lượng của nó lại nhẹ hơn chiến thuyền rất nhiều, bởi vậy năng lực trọng tải lại tốt hơn chiến thuyền nhiều, loại thuyền đơn giản trong hiện thực khi chất hàng hoá bên trên sẽ không bị lật, một lần có thể vận chuyển được lượng lớn hàng hóa.

Lý Đạo Huyền cũng lười đánh chữ với giao phó cho Bạch Diên, trực tiếp thả chiếc thuyền hàng này vào trong hộp.

Lúc này các thuỷ binh trên chiến thuyền vừa mới thả mỏ neo, đang duỗi người, dự định về đất liền nghỉ ngơi. Bạch Diên cũng nhìn theo Hình Hồng Lang rời đi, đang ngồi trên Hiệp Xuyên bảo suy nghĩ vấn đề bên Sơn Tây.

Đột nhiên, họ liền trông thấy tầng mây trên bầu trời tách ra, lại là một con thuyền khổng lồ từ trên bầu trời từ từ hạ xuống.

Bạch Diên: "Thiên Tôn lại ban thưởng tiên thuyền rồi!"

Các thuỷ binh mừng rỡ: "Thuyền mới thuyền mới."

Tuy nhiên khi thuyền rơi xuống trên mặt nước, mọi người lại đồng thời ngẩn người: "Ơ, không có lâu thuyền, cũng không có đại pháo?"

"Đây hình như là chiếc thuyền đánh cá?"

"Ngáo à? Khi nào gặp qua thuyền đánh cá to như vậy chưa? Đây là một con thuyền chở hàng."

"Thế nhưng, thuyền hàng có cần thiết làm to như vậy không?"

Bạch Diên thoáng cái đã hiểu: "Vận chuyển hàng hóa bình thường đương nhiên không cần thuyền lớn như vậy, nhưng sau này chúng ta phải cứu tế Sơn Tây, cần vận chuyển qua đó lượng lớn lương thực. Sơn Tây mấy trăm vạn nhân khẩu mà, không dùng thuyền hàng lớn thì làm sao cứu được? Huống chi không chỉ Sơn Tây, còn có Hà Nam, Hà Bắc... Còn có không biết bao nhiêu lão bách tính cực khổ đang chờ chúng ta thay trời hành đạo, thuyền lớn như vậy là rất cần thiết."

Giờ thì các thuỷ binh đã hiểu.

Bạch Diên cười to: "Được rồi, lại phải bắt đầu chiêu mộ nhóm thứ hai, lần này chiêu mộ không phải là thuỷ binh chiến đấu, mà là binh hậu cần, các vị phụ lão hương thân, muốn việc nhẹ lương cao lại sợ ra chiến trường thì có thể tích cực báo danh binh hậu cần nhé."

Câu nói này vừa ném ra, hiệu quả lập tức thấy rõ.

Nhất là các ngư dân sinh sống bên cạnh bến tàu Hợp Dương, vừa nghe nói có lương cao lại không cần ra chiến trường, còn không vội vàng xông lên?

Lý Đạo Huyền nhìn Bạch Diên phái người lên thuyền hàng, bắt đầu thử lái con thuyền mới này, mình thì đưa tay vào chuẩn bị sẵn sàng cứu người bất cứ lúc nào, chờ họ sử dụng thông thạo thuyền hàng rồi lúc này mới chuyển tầm nhìn trở về thôn Cao Gia.

Lúc này Hình Hồng Lang còn chưa trở về.

Lý Đạo Huyền đang định đi tìm Cao Nhất Diệp, bảo nàng truyền lời rằng mình muốn ban thưởng lượng lớn lương thực để cứu tế Sơn Tây, đột nhiên vừa đảo mắt thấy ngay một người quen thuộc, Cao Tam Oa.

Chỉ thấy trên tay nó ôm một sấp giấy dày, đang thập thò phía dưới vọng lâu, bộ dạng hình như muốn lên vọng lâu nhưng lại không dám lên.

Lý Đạo Huyền thầm lấy làm lạ: ồ? thằng nhóc này muốn làm gì?

Lúc này Cao Tam Oa đã không còn nhỏ nữa, năm Thiên Khải thứ bảy còn là thằng nhóc ác còn chưa hiểu chuyện hay quấy phá, trải qua hơn ba năm trưởng thành, cầm bính âm thay thế chữ Hán, trốn học, ăn măng xào thịt...

Tất cả những chuyện mà mọi đứa trẻ hầu như đều trải qua lúc nhỏ đã được nó bổ sung hoàn chỉnh, sau đó cũng chậm rãi trưởng thành, năm nay đã tròn 16 tuổi.

Chỉ là, bản sắc lén la lén lút của tên này vẫn còn, trông bộ dạng vụng trộm phía dưới vọng lâu của nó quả thực buồn cười.

Lý Đạo Huyền nghĩ thầm: thằng bé này mặc dù hơi nghịch ngợm, nhưng không phải cái loại trẻ con thích làm ác, chắc không phải tới trộm gì đó trong thôn khố đâu? Vậy rốt cuộc nó tới làm gì?

Đang nghĩ tới đây thì phía sau Cao Tam Oa có một người đột nhiên đi tới, chính là Tam Thập Nhị, hắn tóm lấy gáy Cao Tam Oa, lớn tiếng nói: "Này! Cao Tam Oa, ngươi lấp ló dưới vọng lâu làm cái gì? Hay là muốn vẽ râu lên tượng thánh của Thiên Tôn? Ta nói với ngươi, chuyện khác có thể làm bậy, nhưng nếu vẽ bậy lên tượng thánh Thiên Tôn, đó chính là tội ác tày trời."

Bình Luận (0)
Comment