Thiết Điểu Phi nhún vai: "Hình đại đương gia yên tâm đi, phong tấu chương này là ta sao chép lại, nguyên văn ta không cũng không dám động, để hắn đưa đến triều đình rồi. Hà Đông Thiết Điểu Phi ta cũng là người Sơn Tây, cũng không muốn chặt đứt một đường sinh cơ của người Sơn Tây."
Hình Hồng Lang giơ lên nắm đấm lại thả xuống, miệng than thở: "Mà thôi, cho dù phong tấu chương này được đưa tới, triều đình cũng không quá có khả năng phát lương cứu tế cho Sơn Tây. Bên Thiểm Tây loạn nhiều năm như vậy cũng chưa thấy triều đình có hành động cứu tế gì, Sơn Tây thì càng khỏi phải nói."
Thiết Điểu Phi nhíu mày: "Nếu triều đình không cứu... vậy..."
Hình Hồng Lang: "Triều đình không cứu, vậy tự cứu thôi, con mẹ ngươi cũng là tư thương buôn muối, làm gì giữ quy củ của triều đình định ra, hiện tại sao lại trông mong triều đình tới rồi?"
Thiết Điểu Phi dở khóc dở cười: "Hình đại đương gia, đây chính là chuyện quan hệ đến mấy trăm vạn người Sơn Tây a, Thiết Điểu Phi ta có tài đức gì mà cứu được? Cô xem, nếu vừa rồi cô không đến, ta đã bị lưu khấu chém chết bên cạnh bến tàu này rồi. Với thực lực này của ta thì cứu được ai? Loại chuyện này đương nhiên chỉ có thể dựa vào triều đình."
"Lực không đủ sẽ không xuất lực sao?" Hình Hồng Lang hừ một tiếng: "Một người không đủ sức thì hai người, hai người không đủ thì tìm càng nhiều người, chỉ cần người chịu ra sức một phần cho quê hương chúng ta đủ nhiều, Sơn Tây này tự nhiên có thể cứu được."
Thiết Điểu Phi: "Nói lời dễ nghe thì đơn giản, nhưng thật sự đi làm..."
Hình Hồng Lang quay đầu, lớn tiếng nói với 42 bộ hạ của nàng: "Đi lên thuyền đẩy xe lương xuống đây."
Thiết Điểu Phi: "Gì? Lương?"
Vừa nghe đến từ lương này, hai mắt Thiết Điểu Phi tựa như tia chớp, loé lên hào quang của đồng tiền.
Bộ hạ của Hình Hồng Lang trở về thuyền và dựng lên một tấm gỗ dài, sau đó từ trên thuyền đẩy xuống hơn mười xe lương thực, đặt hết ở bên bãi sông.
Số xe lương này vừa đặt xuống, tất cả mọi người trên bến tàu đều ném ánh mắt qua nhìn chăm chú, trong mắt thiếu chút nữa có cánh tay vươn ra.
Hình Hồng Lang: "Sơn Tây này, lão nương cứu định rồi."
Thiết Điểu Phi: "Số lương này, giá thế nào?"
Hình Hồng Lang đá cho hắn một phát ngã xuống sông: "Mẹ nó! Mở miệng chính là hỏi giá."
Thiết Điểu Phi từ trong nước thò đầu ra: "Hình đại đương gia, lần này đánh ta không có đạo lý rồi, thứ này cô đừng nói là tặng không cho ta, ta cũng không dám nhận, cô cứ báo giá đi, huynh đệ ta mới dám nhận lấy."
Nói đến đây, hắn quay đầu nói với các người quen cũ của Hình Hồng Lang, các nhà công thương nghiệp trên bến tàu: "Mọi người nói đúng không?"
Ý kiến của đám người kia vậy mà nhất trí một cách thần kỳ, cùng nhau gật đầu: "Đúng vậy!"
Hình Hồng Lang cẩn thận nghĩ lại, cũng đúng, lợi ích thu tiền vượt xa không thu tiền: "Thiết Điểu Phi, ngươi báo giá đi."
Thiết Điểu Phi: "400 văn một đấu! Thế nào?"
1 thạch là hơn 100 cân, 1 thạch bằng 10 đấu, cũng tức là nói 1 đấu khoảng hơn 10 cân, giá này của Thiết Điểu Phi cơ bản tương đương với hơn 30 văn tiền 1 cân.
Hình Hồng Lang nhanh chóng tính toán trong đầu, Thiết Điểu Phi dám nhận với cái giá này, nói rõ giá lương của Sơn Tây đã lên ít nhất 700 đến 800 văn một đấu rồi, mặc dù còn kém một chút so với cái giá 1000 văn tiền một đấu của Thiểm Tây thế nhưng cũng không kém quá nhiều, có thể thấy được nạn hạn hán bên Sơn Tây cũng rất nghiêm trọng.
Lại thêm chính sách đà điểu cho tới nay của triều đình, khi Thiểm Tây bị tặc làm loạn, họ liền cấm vận lương thực nhập Thiểm, vậy hiện tại Sơn Tây bị tặc làm loạn, khẳng định quan phủ lại cấm vận lương thực vào Sơn Tây, nếu tiếp tục làm như thế, khẳng định lương thực còn phải tăng giá.
Trên con đường so thê thảm, nhân dân Sơn Tây sắp đuổi kịp nhân dân Thiểm Tây rồi!
Giá lương bán lẻ hiện tại của Thôn Cao Gia là 7 văn một cân, so với nhân dân Sơn Tây mà nói thực sự là hạnh phúc gấp mấy lần.
Hình Hồng Lang trợn trắng mắt: "Thiết Điểu Phi, thời khắc quan trọng này, buôn bán có thể kiếm ít một chút được không?"
"Được, đương nhiên là được." Thiết Điểu Phi nói: "Vừa rồi Hình đại đương gia đã cứu mạng của ta, ta lãi ít một chút đương nhiên không thành vấn đề, như vậy đi, ta thu 600 văn một đấu."
Âm lượng của Hình Hồng Lang đề cao thêm tám độ: "Ta nói lãi ít, không phải là bảo ngươi nâng cao giá thu vào, là bảo ngươi giảm giá bán ra cho lão bách tính."
Thiết Điểu Phi hơi sửng sốt, rốt cuộc hiểu được. Hắn thở dài, hành một đại lễ với Hình Hồng Lang: "Hình đại đương gia, cùng là tư thương buôn muối, khí lượng của ta thực sự là kém cô quá xa. Ta hiểu rồi, hàng mà Hình đại đương gia cho ta, ta đều bán với giá 600 văn một đấu cho lão bách tính."
"Như vậy còn được." Hình Hồng Lang biết, 600 văn một đấu vẫn rất đắt, tính sơ sơ giá bán lẻ sẽ khoảng 50 văn một cân, lão bách tính muốn ăn lương như vậy vẫn rất khó, nhưng hiện tại nàng cũng không có khả năng trực tiếp bán với giá của thôn Cao Gia.
Bán giá quá thấp sẽ chỉ bị một người mua vào số lượng lớn, sau đó trữ hàng hoặc là qua tay đầu cơ trục lợi vô số lần, cuối cùng đến tay lão bách tính vẫn sẽ là một giá trên trời.
Chỉ có đưa giá đến một vị trí hơi thấp so với giá thị trường mới có thể bảo đảm không có người trữ hàng và đầu cơ trục lợi nhiều lần, để cho càng nhiều người có thể mua được.
Hình Hồng Lang nói: "Ngươi biết vì sao ta lại giao hàng cho ngươi không?"
Thiết Điểu Phi hơi sửng sốt, suy nghĩ một hồi mới chợt hiểu ra: "Ta có năng lực vận chuyển hàng đến các nơi."
Hình Hồng Lang: "Không sai! Nếu bên ngoài loạn lạc, thương nhân bình thường là không có cách nào vận chuyển hàng, hiện tại chỉ có thể dựa vào người như ngươi, ngươi tránh đi một số lưu khấu chủ lực là có thể đưa số hàng này đến các thôn các trấn, trực tiếp bán đến tay lão bách tính. Ngươi có thể kiếm một chút, nhưng đừng kiếm quá nhiều, coi như góp chút sức lực cứu quê hương của mình."
Thiết Điểu Phi tỏ vẻ xấu hổ: "Trước đây trốn tránh quan binh bán muối, hiện tại phải trốn tránh lưu khấu bán lương, thực sự là, ài..."
Hình Hồng Lang cầm hai xe lương, ngay tại chỗ bán cho các nhà công thương nghiệp, ngư dân, nông dân trên bến tàu, số còn lại thì giao hết cho Thiết Điểu Phi: "Bán hết mau chóng trở về bến tàu, ta lại nghĩ cách kiếm chút lương tới, sau này chúng ta sẽ liên hệ giao hàng tại bến tàu này, cố gắng bán lương nhiều một chút cho Sơn Tây. Triều đình không cứu tế dân nghèo, chúng ta phải cứu."
Thiết Điểu Phi ôm quyền: "Được!"
Thấy nhóm người Hình Hồng Lang dự định trở về thuyền, ánh mắt của hắn liền đuổi theo chiếc thuyền lớn kia, nhìn trái nhìn phải, nhìn thế nào cũng thích: "Hình đại đương gia, chiếc thuyền này của ngài báo giá đi."
Hình Hồng Lang giơ lên nắm đấm to như cái bát.
Chủ pháo trên đầu thuyền đều chuyển qua nhắm vào hắn.
Thiết Điểu Phi sợ hết hồn, vội vàng co rụt lại né tránh.
Mắt thấy thuyền sắp khởi hành, Hình Hồng Lang lại nghĩ tới cái gì, quay đầu la lên với Thiết Điểu Phi: "Lần sau khi liên hệ, mang theo muối, ta cần muối, rất nhiều muối."
Thì ra, trước khi nàng xuất hành, Tam Thập Nhị từng đặc biệt đến tìm nàng, bảo nàng hỗ trợ đưa chút muối trở về, muối là một trong các nguyên liệu quan trọng để điều chế kiềm, mà Sơn Tây Bồ Châu là quê hương của buôn muối lậu, lần này Hình Hồng Lang tới đây còn mang trọng trách đả thông con đường mua nguyên liệu hóa chất.
Thiết Điểu Phi cười: "Như vậy mới đúng chứ, chúng ta phải bán muối, thế mới phù hợp với thân phận vốn có. Chỉ bán lương thì tính gì tư thương buôn muối? khiến ta một dạo cho rằng thiếu chút nữa mình sắp trở thành bạch đạo rồi."
Nói xong, hắn đột nhiên lại nghĩ tới gì, gân cổ lên hướng về con thuyền mà hét lớn: "Hình đại đương gia, muối cô cần, tốt xấu báo giá đi chứ!"