Hình Hồng Lang dẫn theo 42 thủ hạ xuống thuyền sau đó trị thương cho người trên bến tàu, nhưng 100 thuỷ binh trên thuyền lại không xuống, vẫn ở lại trên thuyền. Trước khi họ ra khơi, Lý Đạo Huyền thông qua Bạch Diên đã hạ nghiêm lệnh cho họ, lần này là thử nghiệm không phải đi ra gây sóng gió, vì an toàn, không vạn bất đắc dĩ không được rời thuyền.
Các thuỷ binh đương nhiên là phải tuân thủ nghiêm ngặt pháp chỉ của Thiên Tôn, ngoan ngoãn tập trung lại trên thuyền, vì phòng ngừa trên bờ có người đột nhiên xông lên thuyền, họ còn cố ý đưa thuyền rời xa bờ khoảng cách hơn một trượng, từ xa nhìn tình cảnh thê thảm trên bến tàu.
Trên bến tàu khắp nơi là người chết, có dân đoàn thôn binh chết trận khi chống lại lưu khấu, cũng có lưu khấu hãn phỉ bị chém chết khi xông lên bến tàu, có người nằm nửa người trên tường rào, một cây trường mâu cắm trên người, cũng có người chìm nửa người trên sông, còn có vài mũi tên cắm trên lưng.
Các thuỷ binh mà Bạch gia bảo chiêu mộ tới mấy năm nay thủ hồ Mã Đề, sống bình an đã quen, hầu như không thấy qua thế giới bên ngoài, hiện tại chứng kiến thảm trạng trên bến tàu mới giật mình phát giác không ngờ thế giới bên ngoài lại điên cuồng và tàn khốc như vậy.
Trong lòng cũng không khỏi thầm nghĩ: may mà chỗ chúng ta có Thiên Tôn phù hộ, cuộc sống hạnh phúc có được không dễ dàng, phải càng liều mạng giữ gìn nó mới được.
Phần lý giải môn làm văn của những học sinh tiểu học này vẫn là max điểm.
Hình Hồng Lang đem một lọ Kim Sang Dược mà Thiên Tôn ban đưa vào tay Thiết Điểu Phi, người sau nhìn nhìn bình thuốc trong tay: "Đây là cái gì?"
"Vân Nam Bạch Dược, trị kim sang rất tốt."
Thiết Điểu Phi: "Thuốc trị thương? Vậy bao nhiêu tiền một lọ? Báo giá đi."
Hình Hồng Lang tức điên: "Thủ hạ của ngươi đang đau lăn lộn đầy đất, ngươi còn suy nghĩ bao nhiêu tiền?"
Thiết Điểu Phi tỏ vẻ xấu hổ: "Thói quen thương nghiệp, khụ, thói quen thương nghiệp mà."
Hình Hồng Lang: "Không thu tiền của ngươi, mau trị thương cho mọi người đi."
Thiết Điểu Phi: "Ôi, không lấy tiền thì ngại lắm? Thân huynh đệ cũng phải rõ ràng, thuốc này cô cứ báo giá đi, ta mới dám dùng."
Hình Hồng Lang đoạt phắt bình thuốc lại, lại một tay đẩy hắn ra, sau đó tự mình động thủ thoa thuốc cho thủ hạ của Thiết Điểu Phi, 42 thủ hạ của nàng cũng tản ra và băng bó vết thương cho những người trên bến tàu.
Ở đây không ít người nhận ra Hình Hồng Lang, có vài người còn chào hỏi nàng: "Đa tạ Hình đại đương gia."
"Đã lâu không gặp, Hình đại đương gia vẫn hào sảng như thế."
"Mấy năm nay cô chạy đi đâu? Sao không tới Bồ Châu mua muối nữa?"
Người của Hình Hồng Lang cũng không giải thích, buôn muối lậu hiểu nhất là đạo lý giữ miệng, đâu có đạo lý bại lộ cái ổ hiện tại của mình ra, không hề đề cập tới chuyện của thôn Cao Gia, chỉ cắm đầu thoa thuốc, trị liệu cho đám người này.
Trên bến tàu chậm rãi an tĩnh lại, người không bị thương đã bắt đầu yên lặng thu dọn thi thể, vẫn trình tự như trước kia, trước tiên quét sạch rồi đem chôn.
Hình Hồng Lang vẫy tay với Thiết Điểu Phi, đưa hắn qua một bên rồi thấp giọng hỏi: "Bên Sơn Tây này làm trò gì đấy? Ta vừa trở về đã thấy cảnh này, lưu khấu làm loạn dữ như thế sao?"
Thiết Điểu Phi nặng nề gật đầu: "Rất dữ!"
Hình Hồng Lang: "Ngươi nói tường tận cho ta."
Thiết Điểu Phi: "Tình báo quan trọng này, đưa ra giá đi?"
Hình Hồng Lang giơ lên nắm đấm to như cái bát.
Thiết Điểu Phi vội vàng nói: "Tình báo này tìm đại một người nghe xong là biết thôi, cho nên không đáng giá, khụ... Chuyện bên Sơn Tây, phải nói từ Vương Gia Dận, ôi trời..."
Hình Hồng Lang vừa nghe, lại là Vương Gia Dận, trong lòng cũng không khỏi thầm mắng: tên này giỏi làm loạn thật.
Thiết Điểu Phi: "Sau khi Vương Gia Dận công phá huyện Hà Khúc tiến vào chiếm giữ Sơn Tây, thủ hạ binh hùng tướng mạnh, bộ chúng trực hệ của bản thân hắn đã vượt quá 3 vạn người, hơn nữa thủ lĩnh tặc quân theo hắn cùng từ Thiểm Tây tiến vào Sơn Tây đã đạt trên trăm, nếu như những người này đều hưởng ứng mệnh lệnh của hắn, thậm chí hắn có thể điều động tới 35 vạn binh lực."
Hình Hồng Lang: "Chó thật!"
Thiết Điểu Phi: "Người này thấy mình có nhiều người như vậy liền phiêu, tại huyện Hà Khúc tự phong làm vương, hiệu 'Hoành Thiên Nhất Tự vương', cũng làm công thự rất đàng hoàng, phong Tử Kim Lương Vương Tự Dụng làm tả thừa tướng kiêm quân sư, Bạch Ngọc Trụ làm hữu thừa tướng, Vương Quốc Trung làm thân quân thị vệ trưởng... Phái hơn trăm lộ tặc quân dưới trướng hắn rải rác về các nơi trong cảnh nội Sơn Tây, nhất là ven bờ Hoàng Hà, bị hắn quấy rối nặng nhất."
Hình Hồng Lang nhíu mày: "Tự phong làm vương? Hắc, người này chán sống rồi! Nếu như hắn không xưng vương, triều đình có lẽ vẫn còn mắt nhắm mắt mở, mà vừa xưng vương, chẳng phải là sẽ chết nhanh hơn."
Thiết Điểu Phi: "Đúng như vậy, bằng hữu trong bạch đạo của ta đều đang lan truyền, nói triều đình muốn điều trọng binh thu thập hắn rồi, buồn cười hắn còn không biết sống chết, còn mỗi ngày uống rượu mua vui trong huyện Hà Khúc."
Hình Hồng Lang: "Người này chết chắc rồi, không đề cập tới cũng được, tình huống hiện tại bên Sơn Tây thế nào?"
Thiết Điểu Phi: "Tình huống tệ lắm, ài... Đúng rồi, chỗ ta có một tấu chương cướp được của dịch trạm triều đình, cô có cần xem không?"
Hình Hồng Lang đưa tay chuẩn bị nhận lấy, đột nhiên nghĩ tới tính cách của tên Thiết Điểu Phi này, hừ một tiếng nói: "Ngươi không có khả năng vô duyên vô cớ cướp tấu chương của triều đình, cướp thứ này khẳng định là tính bán lấy tiền đúng không? Báo giá đi!"
Thiết Điểu Phi xấu hổ cười: "Vậy ta báo giá, một lọ Kim Sang Dược đi."
Hình Hồng Lang ngẩn người, cười: "Tính tiểu tử ngươi thức thời."
Nàng nhận lấy tấu chương và mở ra xem: "Vùng Tấn từ năm đầu Thiên Khải không năm nào không thiên tai, mà năm ngoái càng trầm trọng hơn. Từ Thấm Dương cho đến huyện Dương Thành, tặc dựng cờ khởi nghĩa tính bằng vạn, người bị ép tạo phản năm sáu phần mười. Đến nỗi Thượng Đảng, sông Phần, đâu đâu cũng thấy. Muốn trừ nạn giặc cướp, trước tiên phải an ủi bần dân."
Hình Hồng Lang nhanh chóng xem xong, tỏ vẻ kinh ngạc: "Người Sơn Tây theo giặc đã năm sáu phần mười rồi?"
Thiết Điểu Phi gật đầu: "Ngoại trừ những đại thành đại trấn có thể kể ra, nông dân ở các nông thôn đều bị lưu khấu bức ép chạy phân nửa... Họ không theo tặc cũng không sống được, tặc tử vừa đến, đồ đao đặt lên cổ, không theo tặc thì phải như bến tàu Cổ Độ chúng ta, liều mạng..."
Hình Hồng Lang thở sâu một hơi dài: "Người viết bài tấu chương này vẫn rất có kiến thức, hắn biết 'muốn trừ nạn giặc cướp, trước tiên phải an ủi bần dân', ý nghĩ này là then chốt trong then chốt, có điều, ngươi cướp phong tấu chương này rồi, nó chẳng phải sẽ không đến được tay hoàng đế? Triều đình còn cứu tế thế nào được? Ngươi thật là!"