Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 400 - Chương 400: Lão Nương Cứu Ngươi Một Mạng

Chương 400: Lão nương cứu ngươi một mạng Chương 400: Lão nương cứu ngươi một mạng

Thiết Điểu Phi đã ôm lòng phải chết!

Đúng lúc này, con thuyền từ xa đã nã pháo.

"Uỳnh!"

Một tiếng pháo vang, thanh chấn vài dặm.

Đám lưu khấu đang công thành như bị đứng hình, dân đoàn thủ hộ bến tàu cũng đứng hình.

Tất cả mọi người bị tiếng đại pháo làm cho run sợ.

Sau đó họ liền thấy được, một quả cầu sắt vượt qua trời cao, rơi vào trong quân lưu khấu...

Không trực tiếp rơi vào tiền tuyến, bởi vì pháo nòng trơn quá không đáng tin, thuỷ binh trên thuyền sợ ngộ thương người tốt cho nên ngắm vào đoạn giữa của đại quân lưu khấu, như vậy mới có thể bảo đảm đạn pháo sẽ không bay đến trên đỉnh đầu dân đoàn.

Viên đạn pháo này bắn cũng không chuẩn, pháo nóng trơn dùng để bắn mục tiêu hình người thì tương đương với đại pháo bắn muỗi, không chuẩn được.

Đạn pháo không đập trúng người nào hết, chỉ đập ra một cái hố to trên mặt đất, đất đá bắn tung toé, khiến lưu khấu xung quanh sợ quá đều run rẩy.

Tiếp theo...

"Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh!"

Đại pháo vang lên liên tiếp!

Một bên mạn thuyền có năm khẩu pháo, năm khẩu đại pháo bắn ra liên tục, lại thêm bốn quả đạn pháo bay tới, mà lần này chúng sẽ không sai lệch nữa, một quả đạn pháo bắn trúng vào nơi tặc nhân dày đặc nhất, bịch một phát đập chết một người, lại lăn thêm một đoạn đập nát chân hai tên lưu khấu.

Rõ ràng chỉ là đụng vào chân, nhưng nó mang theo động năng quá lớn, lại thông qua xương cốt truyền lại, khiến hai người kia bị chết tươi.

Ba viên đạn pháo khác cũng rơi vào chỗ nhiều người, lập tức khiến cho lưu khấu la hét kinh hoàng.

Lão Trương Phi ở phía sau áp trận nhìn thấy cảnh này không khỏi thất kinh: "Không xong, thủy sư của triều đình tới rồi. Con mẹ nó, sao thủy sư lại đến từ thượng du Hoàng Hà nhỉ?"

Các hãn phỉ đang mãnh công bến tàu ở đằng trước cũng cho rằng là thủy sư của triều đình tới, đều kinh hãi. Mặc dù trong hãn phỉ cũng đã có biên quân và Vệ sở binh, nhưng hiện tại họ đối mặt với quan binh chính quy vẫn thua nhiều thắng ít, rất ít khi giành được chiến thắng.

Đối với họ mà nói, quan binh vẫn là cao không thể với.

Thế tiến công thoáng cái bị trì hoãn.

Mười hai tên buôn muối lậu hung hãn dưới trướng Thiết Điểu Phi lập tức nắm lấy cơ hội, xoát xoát xoát mấy đao chém chết mấy tên lưu khấu đã leo qua tường rào, đồng thời rống lên: "Mọi người cố thủ, cố gắng cố thủ."

Đám lưu khấu hoảng loạn một hồi, cũng không biết nên tiếp tục tiến công hay là nên chạy trốn.

Rất nhiều người quay đầu sang nhìn soái kỳ của Lão Trương Phi...

Muốn nghe xem lão đại là muốn gõ trống tiếp tục tiến quân hay là muốn gõ la lui binh.

Nhưng không ngờ hiện tại Lão Trương Phi cũng ngẩn mặt ra, nhất thời do dự, không biết nên làm cái gì.

Chúng vừa do dự như thế, đã cho nhóm người Hình Hồng Lang thời gian.

Con thuyền kia mặc dù rất to, nhưng tới rất nhanh, không mất bao lâu đã chạy được vài trăm bước, trên mặt sông còn quay đầu, vòng mạn thuyền bên kia lại.

Chỉ nghe trên thuyền vang lên năm tiếng "uỳnh uỳnh uỳnh", lại là năm tiếng pháo vang!

Năm viên đạn pháo đồng thời bay vào tặc quân, lại đập cho lưu khấu kêu cha gọi mẹ.

Hơn nữa, cự ly mấy trăm bước này Tuyến thang thương cũng có thể phát huy tác dụng, thuỷ binh của Bạch gia bảo kế thừa truyền thống tốt đẹp của gia chủ, giờ khắc này không ai là chiến đấu một mình. Một tiếng "đoàng" vang lên, một hãn phỉ đầu nở hoa và ngã xuống.

"Đoàng!"

Lại một tiếng súng vang lên, lại một hãn phỉ ngã xuống.

Súng bắn tỉa không như đại pháo không dám bắn vào phía trước nhất, họ rất có lòng tin đối với độ chính xác của hỏa súng trên tay mình, không sợ ngộ thương, chỉ bắn hãn phỉ ở trước nhất. Mấy tên đầu mục hãn phỉ đã sắp đánh vào bến tàu liên tục trúng đạn.

Lần này, sĩ khí xem như sụp đổ hoàn toàn.

Lão Trương Phi thấy tình thế không ổn, vội vàng rống lên: "Lui, lui lui!"

Tặc quân bắt đầu gõ la...

Đại quân lưu khấu đã bị đại pháo làm sợ hãi, lập tức rút lui như thủy triều.

Mọi người trên bến tàu cùng nhau hoan hô.

"Ta còn tưởng rằng chết chắc rồi chứ, không ngờ thủy sư của triều đình đã tới."

"Thật tốt quá, được cứu rồi."

"Triều đình vẫn rất mạnh, vừa tới là đại pháo hỏa súng ngay, quá mạnh."

Người bình thường rất vui vẻ.

Nhưng Thiết Điểu Phi thì không mấy vui vẻ.

Bình thường trông thấy thủy sư của triều đình, ngoài mấy dặm hắn đã bắt đầu sủi rồi, nhưng lần này không sủi được, hắn cũng không thể bỏ chạy theo lưu khấu.

Đừng thấy lưu khấu đã lui, hiện tại hắn cũng không dám đi ra bến tàu nửa bước.

Nhưng ở lại bến tàu cũng rất không hay, lát nữa thủy sư của triều đình cập bến, tra hỏi những người trên bến tàu một phen, tư thương buôn muối như mình chỉ có một đường chết.

Mười hai thủ hạ còn lành lặn của Thiết Điểu Phi liền bu tới: "Đội trưởng, làm sao đây?"

Thiết Điểu Phi cắn răng nói: "Còn có thể làm cái gì? Lát nữa nếu như quan binh qua loa sơ suất, coi chúng ta thành dân đoàn bình thường thì tốt, vậy thì vạn sự đại cát, nếu điều tra ra chuyện của chúng ta, vậy chỉ có thể liều mạng với họ thôi."

Mọi người câm nín.

Thiết Điểu Phi: "Cứ xem ánh mắt của ta mà hành sự."

Thế là, cả đám buôn muối lậu đều lo lắng nhìn chiếc thuyền đáng sợ trên mặt sông, chỉ thấy nó chậm rãi cập vào bờ bến tàu, trên mép thuyền xuất hiện khuôn mặt một nữ nhân, chỉ là nữ nhân này tướng mạo thô kệch, có khí khái của một nam tử hán đại trượng phu.

Nữ nhân vẫy tay với Thiết Điểu Phi, cười to: "Thiết Điểu Phi, tên cứt chó nhà ngươi, trước đây không phải hay thích cướp mối làm ăn của lão nương lắm sao? Sao bây giờ còn cần lão nương tới cứu ngươi?"

Thiết Điểu Phi: "A? Vĩnh Tế Hình Hồng Lang?"

Hình Hồng Lang cười ha ha: "Không sai, chính là lão nương."

Thiết Điểu Phi tỏ ra xấu hổ: "Thuyền này..."

Hình Hồng Lang lười giải thích về con thuyền này, cũng không thích hợp giải thích ở trước mặt nhiều người như vậy trên bến tàu, nếu truyền ra sẽ gây thêm phiền toái cho thôn Cao Gia, cho nên nàng dứt khoát nhét thứ này trên đầu mình, bèn cười nói: "Thuyền này là lão nương buôn muối kiếm được, thế nào? Lợi hại không?"

Thiết Điểu Phi: "Tào lao, bán bao nhiêu muối mới có thể kiếm được một con thuyền lợi hại như vậy?"

Hình Hồng Lang: "Hiện tại là lúc ngươi hỏi cái này sao? Lão nương đã cứu mạng ngươi, ngươi nên nói như thế nào?"

Thiết Điểu Phi tỏ vẻ xấu hổ, nhưng quy củ lục lâm không thể phớt lờ, làm người không thể quá qua loa. Hắn vội vàng nghiêm nghị, quay sang hành lễ với Hình Hồng Lang: "Hà Đông Thiết Điểu Phi, hôm nay chịu ơn cứu mạng của Vĩnh Tế Hình Hồng Lang, từ nay về sau, Thiết Điểu Phi ta không còn đoạt mối làm ăn với Hình Hồng Lang nữa, nếu Hình Hồng Lang có gì cần đến Thiết Điểu Phi ta, chỉ cần một câu nói, núi đao biển lửa, không chối từ."

Hình Hồng Lang cười ha ha: "Lúc này mới giống nói chuyện. Không uổng công lão nương cứu ngươi một mạng, con người ngươi tuy trong chuyện làm ăn rất đáng ghét, nhưng vẫn hiểu quy củ lục lâm, tốt hơn nhiều so với đám tặc ngốc làm việc không chút quy củ kia."

Thiết Điểu Phi xấu hổ muốn tìm cái lỗ để chui vào.

Ánh mắt của Hình Hồng Lang đảo qua trên bến tàu, thấy mấy trăm người trên bến tàu đều vết thương chồng chất, chật vật không chịu nổi, trong đó có không ít người là gương mặt cũ từng làm ăn qua với nàng, chỉ đảo ánh mắt qua trong lòng đã cảm thấy khó chịu.

Nàng vội vàng nói với các thủ hạ: "Lấy Kim Sang Dược ra trị thương cho họ."

Bình Luận (0)
Comment