Nhánh tặc quân vây công bến tàu Cổ Độ chính là Không Dính Bùn, bạn cũ của thôn Cao Gia.
Tuy nhiên cũng không phải bản thân Không Dính Bùn, mà là đội trưởng đội năm dưới trướng Không Dính Bùn, Lão Trương Phi. Sau khi Không Dính Bùn đưa người theo Vương Gia Dận cùng nhau tiến vào Sơn Tây, tám đại đội dưới trướng vẫn như trước đây đều tự hành động, bình thường sẽ không hội hợp lại với nhau.
Đội năm này dọc theo bờ đông Hoàng Hà một đường hướng nam thì đi tới Bồ Châu, thấy thành Bồ Châu rất lớn, tường thành cũng cao.
Chúng không dám đánh, liền đi vòng quanh Châu Thành, sau đó trông thấy một bến tàu coi như rất tốt.
Lão Trương Phi liền ra lệnh một tiếng, bắt đầu vây công bến tàu Cổ Độ.
Lão Trương Phi người cũng như tên, trông hơi già, năm nay đã gần 50, da hơi đen, mặt đầy râu, bề ngoài có vẻ thô kệch. Đây cũng là nguyên nhân hắn tự lấy tên cho mình là Lão Trương Phi.
Tặc quân dưới trướng nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, 3000 người.
Nhân số này đối với một bến tàu nho nhỏ mà nói thì tương đối nhiều.
Các nhà công thương nghiệp, ngư dân, nông dân trên bến tàu vội vàng cầm lấy vũ khí, ra sức chống lại.
Nói đến cũng thú vị, trên bến tàu này lấy số lượng các nhà công thương nghiệp là nhiều nhất, mà thương nhân cần phải vào Nam ra Bắc, cho nên thường mang theo vũ trang nhẹ, mỗi thương nhân đều có trong tay một số lượng tùy tùng, gia đinh gì đó, tựa như Hình Hồng Lang có 42 thủ hạ buôn muối lậu vậy.
Sức chiến đấu của những người này rất mạnh, thường hay giao chiến với các lộ phỉ đạo, nên lợi hại hơn nhiều so với các nông dân thông thường.
Cho nên dù nhân số ít hơn, họ vẫn có thể chống lại Lão Trương Phi một thời gian rất lâu.
Điều này làm cho Lão Trương Phi rất tức giận, muốn phát điên! Hắn lệnh cho thủ hạ càng phải công mãnh liệt hơn.
Lúc này, trên bến tàu có một người nam tử trung niên mặc y phục thương nhân, vóc người hơi béo, vẻ mặt đượm buồn, tên của hắn là "Thiết Điểu Phi", là một biệt hiệu, không phải tên thật.
Bởi vì hắn cũng không phải thương nhân nghiêm chỉnh gì, mà là một tư thương buôn muối.
Từ xưa Sơn Tây Bồ Châu có rất nhiều tư thương buôn muối, bởi vì đây là nơi sản xuất muối rất quan trọng tại đất liền, còn có một bộ cổ văn là [Tử Bất Ngữ . Bồ Châu diêm kiêu], chuyên môn nói về cố sự của tư thương buôn muối Bồ Châu.
Đương nhiên, bên trong cũng không nhắc tới đại danh của Vĩnh Tế Hình Hồng Lang, bởi vì nàng do tác giả bịa ra.
Trong tay Thiết Điểu Phi có 20 tay chân, hiện tại đã chết hai, bị thương sáu, 12 người còn lại vẫn lành lặn, đang ở bên tường rào liều mạng bắn tên về phía tặc quân.
Nhưng Thiết Điểu Phi biết, họ sẽ không ngăn được.
Tặc quân rất nhiều, tới 3000 người, bài trừ người già và phụ nữ trẻ em cũng có hơn ngàn người có thể đánh, nhưng trên bến tàu nho nhỏ này chỉ vẻn vẹn mấy trăm người, bị giết chỉ là vấn đề thời gian.
Phía sau chính là Hoàng Hà cuồn cuộn, bên bến tàu vốn có một số thuyền đánh cá, thế nhưng tặc khấu vừa tới, số thuyền này liền bị người khác cướp để bỏ chạy, khiến cho những người ở lại muốn chạy trốn cũng không có cửa.
Chỉ còn một con đường tử chiến đến cùng.
Thiết Điểu Phi quay sang rống lên với các bộ hạ: "Giết giết, cố sức giết, chúng ta chết cũng phải giết thêm mấy tên gỡ vốn."
Mười hai bộ hạ liều mạng bắn tên về phía tặc quân, nhưng tặc tử vẫn càng ngày càng áp sát.
Nhưng vào lúc này, một bộ hạ bị thương nằm ở bên chân Thiết Điểu Phi yếu ớt nói: "Đội trưởng... đội trưởng... mau nhìn trên sông..."
Thiết Điểu Phi: "Bên này tặc tử sắp xông lên bến tàu rồi, ta không rảnh nhìn trên sông."
Bộ hạ dùng hết sức lực toàn thân rống lên: "Nhìn... trên sông đi..."
Lúc này Thiết Điểu Phi mới cảm giác được không bình thường, vội vàng quay đầu lại thoáng nhìn trên sông.
Phía bắc mặt sông đằng xa có một con thuyền đang chạy tới, hiện tại cách còn rất xa, nhưng xa như vậy cũng đã thấy được bóng dáng con thuyền, nói rõ nó rất lớn.
Lại nhìn kỹ thì trên thuyền còn có cả lâu thuyền, thoạt nhìn rất giống lâu thuyền của thủy sư quan binh.
"Thủy sư của triều đình?" Thiết Điểu Phi mừng rỡ: "Thủy sư tới tiễu phỉ rồi."
Hắn vừa nói xong liền cảm thấy không đúng chỗ nào.
Cho dù thủy sư của triều đình muốn tới thì chỉ có thể tới từ phía đông nam, sao có thể tới từ phía bắc?
Không không không, tới từ hướng nào cũng không phải trọng điểm, lão tử là tư thương buôn muối, cũng là bại hoại triều đình muốn bắt đi chém đầu, cao hứng không nổi.
Phía trước lưu khấu, phía sau quan binh, hiện tại lão tử thế nào cũng là chết.
Cùng lúc đó, Hình Hồng Lang trên đầu thuyền cũng đã nhìn về bến tàu Cổ Độ từ xa, nàng khác với Thiết Điểu Phi, không chỉ có thể sử dụng con mắt nhìn, còn có thể dùng kính viễn vọng để nhìn.
Nàng lấy từ trong người ra một cái kính viễn vọng một mắt, vừa nhìn về bến tàu Cổ Độ liền sầm mặt lại: "Không tốt, lưu khấu đang đánh bến tàu Cổ Độ."
Bộ hạ lão Chu bên cạnh đi tới: "Chết tiệt, lưu khấu thật sự đến quê nhà chúng ta làm loạn rồi, bến tàu Cổ Độ đó chính là nơi chúng ta khởi nghiệp."
Hình Hồng Lang gật đầu: "Đúng vậy! Con mẹ nó trên bến tàu ta còn nhìn thấy một người quen cũ thường hay đoạt mối làm ăn với chúng ta."
Lão Chu: "Cướp mối làm ăn? A! Thiết Điểu Phi!"
Hình Hồng Lang cười hắc hắc hai tiếng: "Chính là tên khốn Thiết Điểu Phi kia, con mẹ nó thường hay chơi trò ép giá hại lão nương mất bao nhiêu tiền."
Lão Chu cười ha ha: "Vậy giờ làm gì đây? Để hắn bị lưu khấu giết chết sao?"
Hình Hồng Lang cốc đầu cho lão Chu một cái: "Câm miệng! Vĩnh Tế Hình Hồng Lang ta là người như vậy sao? Mặc dù tên này thường hay hãm hại chúng ta, nhưng tốt xấu cũng là cùng nghề cùng quê, giang hồ đồng đạo gặp nạn, há lại có lý ngồi yên? Huống chi trên bến tàu còn có rất nhiều bạn cũ của chúng ta nữa."
Lão Chu: "Vậy phải chơi!"
Hình Hồng Lang quay đầu nhìn sang các thuỷ binh của Bạch gia bảo: "Các huynh đệ của Bạch gia bảo, chuẩn bị khai chiến. Bến tàu Cổ Độ cần được cứu viện."
Các thuyền viên lập tức cười ha ha: "Được!"
"Các pháo binh mau mau hành động."
"Ta còn tưởng rằng lần thử nghiệm này không có cơ hội chơi đại pháo, không ngờ cơ hội tới nhanh như vậy."
"Luyện tập với bia ngắm làm gì sảng khoái bằng nã pháo vào người thật."
"Oa, ta nói này huynh đệ, ý nghĩ này của ngươi đáng sợ quá."
Các thuỷ binh của Bạch gia bảo vừa đùa giỡn nhau vừa nhanh chóng ào xuống khoang thuyền, chuẩn bị nã pháo.
Những thuỷ binh này đã trải qua thời gian huấn luyện rất lâu, đã có thể thuần thục nạp đạn pháo, nhắm và xạ kích, thế nhưng, luyện tập và thực chiến dù sao vẫn là hai việc khác nhau, vừa nghe nói muốn đánh lưu khấu, đám người này lập tức sai lầm chồng chất, tình cảnh rất rối loạn.
"Mẹ nó, đừng loạn, đừng loạn." Thuyền trưởng là một gia đinh thân tín của Bạch Diên, trải qua thực chiến nhiều nhất, hắn lớn tiếng quát: "Đừng đồng thời nạp vào hai bên mép thuyền, các ngươi bị ngáo hả? Trước tiên nạp một bên thôi, chỉ có đại pháo bên mép thuyền phía đông mới có thể khai pháo, trước tiên nạp vào phía đông."
Các pháo binh bừng tỉnh, vội vàng ào tới bên mép thuyền phía đông. Con thuyền cũng bị họ làm cho khẽ lung lay, những người còn lại sợ quá phải chạy qua mép thuyền bên kia để cho nó thăng bằng lại.
20 ngư dân "thuỷ binh thực tập" của huyện Hợp Dương hiện tại sợ run lên, không biết mình nên trốn đi đâu.
Thuyền trưởng lại quay sang bọn họ quát: "Run cái rắm à? Nỏ phát cho các ngươi đâu? Mau lấy ra, lắp tên lên, chuẩn bị bắn bất cứ lúc nào."
Mà 42 tên buôn muối lậu dưới trướng Hình Hồng Lang thì đều đặt tay lên Yêu đao, vẻ mặt nghiêm túc nhìn trên bờ, chuẩn bị sẵn sàng để nhảy lên bờ đi chém người.