Cao Sơ Ngũ và Hình Hồng Lang sắp thành hôn.
Tin tức này như một cơn gió, trong nháy mắt quét sạch cả thôn Cao Gia.
Chức vị của Cao Sơ Ngũ mặc dù không cao, chỉ là doanh trưởng ném lựu doanh, nhưng hắn là một trong 42 người tí hon nguyên thuỷ của thôn Cao Gia, mỗi một bước chân phát triển của thôn Cao Gia đều có cái bóng của Cao Sơ Ngũ.
Mời Tam Thập Nhị, xây cửa thành, đánh Vô Thượng Minh Vương, xây Đạo Huyền Thiên Tôn động, đánh Chủng Quang Đạo Trịnh Ngạn Phu, lái Xe Mặt Trời công cộng, phát triển nông nghiệp, kiến thiết dân đoàn...
Công lao hắn lập đã đếm không hết.
Hắn đạt được ban thưởng cũng nhiều đến mức không thể nhớ rõ.
Hơn nữa hắn không giống với Trịnh Đại Ngưu, Trịnh Đại Ngưu đạt được ban thưởng là ăn, không giữ lại chút nào. Cao Sơ Ngũ lại đem toàn bộ ban thưởng của mình cho phụ mẫu giữ hộ, giữ lại dùng để cưới vợ.
Nuôi quân nghìn ngày, dụng binh nhất thời.
Hiện tại chính là lúc hắn cưới vợ, nên phải lấy ra toàn bộ ban thưởng rồi.
Trước một ngày chính thức thành thân phải bắt đầu chuẩn bị, mâm cỗ 500 bàn, chỉ nữ nhân được mời tới nấu ăn đã có 200 người, mọi người cùng nhau động thủ chuẩn bị món ăn và các loại băng rôn, giấy đỏ, bố trí phòng tân hôn cho ngày hôm sau, bận rộn tới mức trời đất quay cuồng, Cao gia chủ bảo ồn ào suốt cả đêm, căn bản không dừng được.
Giờ lành ngày hôm sau, Cao Sơ Ngũ liền dẫn phụ rể là các huynh đệ trong dân đoàn như Trịnh Đại Ngưu, Bát Địa Thỏ, Trịnh Cẩu Tử xuất phát đi đón dâu.
Đón dâu đương nhiên phải có xe!
Chiếc xe thì do hai người tân lang và phụ rể tự mình lái, Xe Mặt Trời số 1, chiếc xe số 1 lâu đời nhất, Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu cũng là hai tài xê lâu đời nhất của Xe Mặt Trời.
Chiếc xe vừa khởi động, không ít lão thôn dân liền cảm động đến chảy nước mắt, hồi tưởng lại những năm tháng ngày xưa, trong lòng không khỏi cảm khái, lão thôn trưởng chỉ vào xe mà than thở: "Lúc trước khi Thiên Tôn ban thưởng chiếc xe này, thôn Cao Gia chúng ta vẫn chỉ nhỏ xíu như vậy... nhỏ như vậy... Ngay cả đường xi măng thông đến thôn Trịnh Gia còn chưa làm xong... Hai tên ngốc lần đầu tiên lái chiếc xe này còn xém chút nữa đụng vào bức tường của ngục giam năm màu."
Chủng Cao Lương cố gắng vội vã trở về từ ngục giam núi Hoàng Long nhếch môi cười: "Lúc đó ta còn đang lao động cải tạo trong lao, ha ha ha ha, trông thấy Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu lái xe đụng qua, ta sợ quá. Hiện tại mỗi ngày ta kể chuyện ta năm đó của ta cho hơn 7000 phạm nhân nghe, bảo họ phải biểu hiện cho tốt, tranh thủ giảm hình phạt, khi ra ngoài cũng có thể an cư lạc nghiệp như ta."
Lão thôn trưởng cười: "Hơn 7000 phạm nhân đó hiện tại thế nào rồi?"
Chủng Cao Lương: "Sau khi họ nghe Nhất Trượng Thanh thuật lại lời của Thiên Tôn, cuối cùng cũng hiểu vì sao nam nhân nhà mình lại bị chết, đó là bởi vì làm chuyện xấu bị trời phạt, vậy nên không có gì để mà cừu hận nữa, dù sao cũng không thể thách thức ông trời được mà? Họ cũng hiểu vì sao mình lại bị nhốt trong ngục giam, đó là bởi vì tiêu thụ tài sản biết rõ là do người khác phạm tội mà có, xem như là tòng phạm, cho nên mới sẽ có một kiếp này, đây là khảo nghiệm ông trời cho bọn họ, hiện tại họ rất ngoan ngoãn phục tùng an bài của ông trời."
Lão thôn trưởng cười: "Vậy thì tốt."
Lúc này Xe Mặt Trời số 1 đã khởi động, hai tên ngốc hăng hái: "Đi đón dâu thôi."
Mành che nắng chỉ giật lại một chút xíu, để cho xe đón dâu chậm rãi đi tới, bởi vì khoảng cách đón dâu thật sự quá gần, căn nhà bằng nhựa của Hình Hồng Lang nằm ở bên cạnh Khu thương mại Cao Gia, rất gần.
Nếu xe chạy nhanh quá, vừa khởi động thì đã đến nơi, vậy thì bầu không khí không cháy nổi.
Nhưng cho dù chạy có chậm, đội ngũ rước dâu vẫn rất nhanh đến trước cửa nhà Hình Hồng Lang.
Cửa đang đóng chặt!
Cao Sơ Ngũ gõ cửa.
Phía sau cửa vang lên tiếng nói của Tạo Oanh: "Không có tiền lì xì không mở cửa."
Đội rước dâu nhà trai hít một hơi lạnh: "Không ổn, Tạo đoàn luyện đang giữ cửa, ngày hôm nay cửa này sợ là không dễ mở."
Bát Địa Thỏ lớn tiếng nói: "Oa, Tạo đoàn luyện, sao cô lại chạy tới giữ cửa cho nhà gái rồi."
Phía sau cửa truyền đến tiếng cười to của Tạo Oanh: "Ngày hôm nay lão nương là phù dâu, muốn mở cửa này, phải phát lì xì cho mấy trăm huynh đệ Kỵ Binh doanh của ta."
Bát Địa Thỏ: "Oa, các ngươi ăn cướp à? Không phát không phát, xem ra chúng ta phải xông vào rồi."
"Lại đây, xông vào xem." Tạo Oanh cười to: "Để xem Kỵ Binh doanh bọn ta có sợ các ngươi không?"
Bát Địa Thỏ hô to: "Các huynh đệ, cầm chắc đao..."
Một câu của hắn còn chưa hô xong, một nắm đấm bên cạnh vung tới, bịch một tiếng, đánh Bát Địa Thỏ ngã ra đất.
Trình Húc che mặt chui ra: "Cầm cái rắm, ngươi thật muốn va chạm với Kỵ Binh doanh sao? Ngu xuẩn! Những nơi thế này, cần phải dùng trí."
Tạo Oanh cười to: "Dùng trí? Tạo Oanh ta cũng không dễ trúng kế đâu, không thấy tiền lì xì, cửa này tuyệt đối sẽ không mở."
Trình Húc: "Đây là cô nói đấy nhé! Người đâu, trói Trịnh Đại Ngưu lại thành bánh chưng, ném vào ao nuôi vịt trong thôn, khi nào Tạo Oanh mở cửa thì mới vớt Trịnh Đại Ngưu lên.
"Cạch!" Cửa từ bên trong mở ra, Tạo Oanh thoắt cái nhảy ra và che ở trước mặt Trịnh Đại Ngưu, lớn tiếng nói: "Các ngươi đừng khi dễ người thành thật."
Trình Húc cười to: "Cửa mở rồi, dân đoàn, xông vào!"
Bát Địa Thỏ xung phong đi đầu, xông về phía đại trạch, quá hưng phấn không chú ý dưới chân bị vấp phải cạnh cửa ngã sấp mặt, ném lựu doanh phía sau ùa lên, cơn mưa chân giẫm lên người hắn.
Mãi đến khi người chạy qua hết rồi, mới thấy Trịnh Cẩu Tử ngồi xổm xuống, chọc chọc vào Bát Địa Thỏ nằm trên mặt đất: "Thỏ gia, còn sống không?"
Bát Địa Thỏ thoắt cái nhảy dựng lên, cười ha ha: "Bản thỏ gia gọi là gì Bát Địa Thỏ! Vừa rồi động tác nằm sấp trên mặt đất chính là tuyệt học bình sinh của ta, tên là 'Bát Địa', khi ta thi triển một chiêu tuyệt học này làm sao có thể bị giẫm chết được?"
Trịnh Cẩu Tử yên lặng giơ lên nắm đấm, đối phó với con thỏ này, quả nhiên phải dùng đánh.
Hai người ồn ào ở cửa, nhưng những người khác đã xông vào khuê phòng của Hình Hồng Lang rồi. Mặc dù gian phòng này có một chữ "khuê" nhưng thật ra không khác gì phòng của bọn nam nhân, bên trong không thấy thứ gì liên quan đến may vá, trên tường còn treo đao kiếm.
Hình Hồng Lang vốn đang đỏ mặt ngồi chờ, đột nhiên thấy bạn nhà trai xông vào, Cao Sơ Ngũ cười xớn xác: "Hồng Lang, ta tới cưới muội đây."
Hình Hồng Lang vừa thấy nhiều người như vậy, nhất thời luống cuống: "Ta không lấy chồng đâu!"
Cao Sơ Ngũ biết vợ nhà mình lại xấu hổ rồi, Hình Hồng Lang tại phương diện khác thì thoải mái, nhưng trên việc nam nữ lại ngại ngùng hơn cả tiểu nữ nhân, vào lúc này phải càng thêm chủ động mới được.
Hắn vén tay áo lên: "Vậy cô dâu này ta phải cướp rồi."
Hình Hồng Lang đột nhiên giở ra Tấn Hồng Quyền thủ thế: "Tới đây!"
Cao Sơ Ngũ cũng bày ra tư thế của Quan Trung Hồng Quyền: "Tới nè!"
Hai người một người mặc đại hồng bào của tân nương, một người mặc trạng nguyên phục của tân lang, cứ như vậy xông vào nhau, khiến đoàn nhà trai nhà gái đều sợ hãi đứng dán vào tường.
Tuy nhiên...
Trận chiến đấu này bắt đầu nhanh, kết thúc cũng nhanh, mới một chiêu, Hình Hồng Lang đã bị Cao Sơ Ngũ chế phục, vác trên vai: "Đi thôi! Cướp cô dâu kết thúc! Đi về!"
Đằng trai: "Chao ôi! Hình đại đương gia lại nhường rồi."
Lý Đạo Huyền cũng cười: "Ha ha ha, nhường thế này cũng hơi quá đáng."