Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 407 - Chương 407: Tất Cả Mọi Người Đều Vui

Chương 407: Tất cả mọi người đều vui Chương 407: Tất cả mọi người đều vui

Cao Sơ Ngũ một chiêu "đánh bại" Hình Hồng Lang, vác nàng chạy ra ngoài, thân thích nhà trai ủng hộ hắn đều chạy vù ra bên ngoài.

Bát Địa Thỏ vừa mới đứng vững ở đại môn, lời trang bức mới nói một câu, Cao Sơ Ngũ tựa như một đầu tàu lao tới.

Ở trong thôn Cao Gia, người chính diện va chạm có thể thắng Cao Sơ Ngũ là chưa có một người nào, coi như Trịnh Đại Ngưu cũng chỉ có thể hoà nhau.

Bát Địa Thỏ có tài đức gì, chống lại cú va chạm của Cao Sơ Ngũ?

Bịch một tiếng, thỏ gia lại nằm sấp mặt.

Thế là một đám người lại giẫm lên người hắn mà chạy qua, ùa về phía Xe Mặt Trời. Cao Sơ Ngũ đặt Hình Hồng Lang lên xe, lập tức bảo: "Đại Ngưu, lái xe đi."

Trịnh Đại Ngưu vội vàng lên xe, Tạo Oanh làm phù dâu cũng nhảy lên theo, rõ ràng là phù dâu, không biết vì sao cứ mãi đi bên cạnh phụ rể, rốt cuộc đây là phụ đúng người hay phụ sai người?

Xe Mặt Trời chạy về hướng chủ bảo.

Trịnh Cẩu Tử lại ngồi chồm hổm xuống, chọc chọc vào Bát Địa Thỏ trên mặt đất: "Còn sống không?"

Bát Địa Thỏ thoắt cái nhảy dựng lên: "Mau mau mau, đuổi theo đội xe, bằng không khi tiệc bắt đầu chúng ta sẽ không có vị trí tốt."

Trịnh Cẩu Tử: "Mẹ nó, ta giống như một thằng ngốc khi lo lắng ngươi bị thương."

Hai người nhanh chân chạy đuổi theo Xe Mặt Trời, một đám người nhao nhao trở lại trước chủ bảo, hơn 500 bàn, cho nên cũng không bày trong bảo mà là bày trên bãi đất trống phía trước chủ bảo, toàn bộ cư dân thôn Cao Gia đều có thể tới chia vui bất cứ lúc nào.

Điểm Đăng Tử Triệu Thắng cố ý vội vã trở về từ huyện Hợp Dương đang dạy mọi người nói lời cát tường, một người tới hắn sẽ dạy nói một câu, người đó nghe xong liền chạy đến trước mặt Cao Sơ Ngũ, lớn tiếng nói: "La cổ huyên thiên kiệu lâm môn, ngũ sắc thải bằng tiếp tân nhân."

Tức là "Chiêng trống vang trời kiệu tới nhà, cổng chào ngũ sắc đón tân nhân."

Triệu Thắng lại dạy người kế tiếp, người nọ nghe xong lại chạy đến trước mặt Cao Sơ Ngũ, lớn tiếng nói: "Yết khai kiệu liêm hỉ liên liên, song thủ sam xuất ngọc thiên tiên." Tức là "Vạch rèm kiệu niềm vui tới, hai tay đỡ nàng tiên nữ."

Nói xong, hai người đều cảm giác không đúng chỗ nào, quay đầu nhìn Triệu Thắng: "Triệu tiên sinh, tân nương không ngồi kiệu, là ngồi xe tới."

Triệu Thắng chỉ biết nín lặng không nói gì.

Trên đài chủ bảo, Bạch Diên từ bến tàu Hiệp Xuyên vội vã trở về là người chủ hôn ngày hôm nay, đây là vị trí hắn nhiệt liệt yêu cầu, liều mạng tranh thủ được, bởi vì hôn lễ cũng là "Lễ", môn "Lễ" trong quân tử lục nghệ là hắn rất coi trọng.

Thấy đôi tân nhân được đẩy lên, Bạch Diên vẻ mặt trang nghiêm: "Nhất bái thiên địa..."

Bình thường khi mọi người bái thiên địa cũng chỉ cúi chào xem như tượng trưng, nhưng tại thôn Cao Gia, bước bái thiên này thì không thể qua loa, mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời trông thấy đám mây thấp của Thiên Tôn đang bay ở đó.

Hai tân nhân đoan chính hành đại lễ với Thiên Tôn.

Lý Đạo Huyền mặt mày rạng rỡ, cười nói: "Mọi người đều có quà tặng, vậy ta cũng có một phần quà tặng cho mọi người, lát nữa mọi người sẽ chia ra ăn."

Y đưa tay ra, trên bàn tay khổng lồ màu vàng nâng một bánh kem "sáu tầng", từ từ đặt xuống, trên bánh kem còn dùng bơ phun lên hàng chữ: "Chúc Cao Sơ Ngũ và Hình Hồng Lang bạch đầu giai lão."

Đây chính là bánh kem y đã đặt từ sáng sớm, hàng chữ thì đặc biệt dặn nhân viên cửa hàng viết vào.

Bánh kem sáu tầng đường kính 15 xăng-ti-mét, đối với các người tí hon chính là một cái bánh khổng lồ đường kính 30 mét, phía trên phủ bơ năm màu, đó chính là thứ tốt họ đều chưa từng thấy qua, cả đám nhất thời nhìn mà ngây người.

"Không hổ là Cao Sơ Ngũ, vừa thành thân Thiên Tôn còn tặng quà."

"Thiên Tôn thiên vị Cao Sơ Ngũ quá nhỉ."

Cái mũi Trịnh Đại Ngưu giật giật: "Vừa ngửi đã biết là thứ tốt, không xong rồi, muốn ăn quá."

Đừng động thủ! Bạch Diên dùng ánh mắt cảnh cáo hắn: hôn lễ còn chưa kết thúc, trước khi chưa báo khai tiệc ai cũng không thể ăn. Bằng không chính là rối loạn lễ pháp, chữ Lễ này, mơ tưởng gạch bỏ của ta.

Trịnh Đại Ngưu không dám động.

Nhưng Tạo Oanh lại thừa dịp tất cả mọi người không chú ý đã lén đến bên cạnh bánh kem, xoay lưng lại, trở tay bẹo một nắm bơ trên cái bánh kem, lại lén chuồn đến bên cạnh Trịnh Đại Ngưu: "Này, cho ngươi ăn."

Trịnh Đại Ngưu mừng rỡ, nhoằng nhoằng đã đớp sạch: "Ăn ngon quá, ôi... trên tay cô còn kìa, đừng lãng phí."

Hắn nắm lấy tay Tạo Oanh và liếm!

Tạo Oanh mừng thầm: bắt được dạ dày nam nhân là bắt được lòng nam nhân, liếm tay ta rồi, động tác này thân mật thế nào chứ, ngày ta và hắn thành thân cũng không xa rồi, hắc hắc hắc.

Nàng đè thấp giọng nói: "Đại Ngưu! Ngươi xem, nếu người Thiên Tôn coi trọng thành thân, Thiên Tôn sẽ ban thưởng bánh trứng Thiên giới này thêm, nếu ngươi muốn ăn nữa, có phải hay không cũng nên..."

Bóng đèn trên đỉnh đầu Trịnh Đại Ngưu sáng lên: "Ta hiểu rồi! Chúng ta đi bảo lão thôn trưởng, Cao Tịch Bát, Cao Tam Nương, Cao Tam Oa... cũng thành thân một lần nữa đi."

Tạo Oanh: "Phốc!"

Hai người ở bên này lén lút liếm bánh kem trên tay, bên kia, thiên địa cao đường đều đã bái xong, Bạch Diên lớn tiếng nói: "Phu thê giao bái!"

Cao Sơ Ngũ và Hình Hồng Lang quay đầu lại, bái nhau...

Phu thê thông thường giao bái đều rất hài hoà.

Nhưng đôi phu thê này đều tướng tá cao to, cao hơn người bình thường không chỉ một cái đầu, họ vừa cúi xuống, đỉnh đầu "cốp" một cái đụng vào nhau.

Hai người cùng ngã ngửa về phía sau.

Mọi người cười vang: "Ha ha ha ha!"

Tình cảnh nháy mắt đổ vỡ.

Bạch Diên sầm mặt: "Đến bước cuối cùng rồi hai người còn gạch bỏ chữ Lễ của ta? Ôi! Muốn thủ hộ quân tử chi đạo, gian nan thế nào chứ."

Bạch Diên thở dài xoay người, bộ bạch y theo động tác xoay người của hắn mà xoay tròn, để lại cho mọi người một bóng lưng ngạo nghễ hết nước chấm. Mặc dù quân tử chi đạo không thể thủ hộ thành công, nhưng trang bức chi đạo hắn vẫn giữ được ổn thoả.

Cao Sơ Ngũ bò dậy: "Hồng Lang, chúng ta lễ thành rồi, hiện tại đã là phu thê chính thức, muội không cần phải xấu hổ nữa."

Hình Hồng Lang vươn hai tay ra phía trước: "Sơ Ngũ!"

Cao Sơ Ngũ cũng vươn hai tay ra phía trước: "Hồng Lang!"

Hai người "bộp" một phát ôm chặt lấy nhau.

"Buổi lễ kết thúc, bắt đầu ăn."

500 bàn cùng nhau khai tiệc, tràng diện quá đồ sộ.

Đám người tí hon càng cảm thấy hứng thú với bánh ngọt hơn, tất cả vây quanh cái bánh kem, họ nhìn cái bánh kem khổng lồ đường kính mười trượng mà ngỡ ngàng, thậm chí không biết bắt đầu ăn từ đâu.

Lý Đạo Huyền nghĩ thầm: cái bánh này ở thế giới của ta ít nhất cũng phải bốn năm người mới có thể ăn hết. Tất cả mọi người của thôn Cao Gia ăn thả cửa cũng chỉ có thể ăn được một miếng rất nhỏ, đặt hết ở đây thì có vẻ quá lãng phí, thôi thì ta cũng chia cho người các nơi khác một phần, để cho tất cả mọi người cùng nhau vui vẻ đi.

Y lấy ra một con dao và luồn vào hộp, trước mặt các người tí hon cắt xuống mấy nhát, chia bánh kem thành vài miếng.

Để lại cho thôn Cao Gia một miếng lớn nhất, sau đó cầm mấy miếng khác, chuyển tầm nhìn, huyện thành Trừng Thành, huyện thành Hợp Dương, trấn Phùng Nguyên, bến tàu Hiệp Xuyên, thôn Tuyền Câu, Dương trang...

Cuối cùng thậm chí lấy ra một miếng nhỏ đặt ở trong ngục giam núi Hoàng Long.

Mọi người, ngày hôm nay đều vui vẻ đi!

Bình Luận (0)
Comment