Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 408 - Chương 408: Lão Nam Phong Ra Tù

Chương 408: Lão Nam Phong ra tù Chương 408: Lão Nam Phong ra tù

Ngục giam núi Hoàng Long vào sáng sớm có vẻ âm u lạnh lẽo.

Ở đây dù sao cũng là trong núi, cao hơn mặt biển, nhiệt độ không khí thấp.

Lão Nam Phong đã dậy từ sớm, đang chạy bộ ở thao trường, hơn 600 binh sĩ phản quân Cố Nguyên dưới trướng hắn cũng chạy theo phía sau.

Họ là phản quân Cố Nguyên phát động vào cuối năm đầu Sùng Trinh tức là Công Nguyên năm 1628. khi đánh tới huyện Trừng Thành rơi vào khoảng đầu năm Sùng Trinh thứ hai, mà hiện tại, đã là cuối năm Sùng Trinh thứ ba rồi.

Những biên quân này đã cải tạo được gần hai năm.

Nhưng trong thời gian hai năm này họ cũng không ngừng huấn luyện, sáng sớm mỗi ngày Lão Nam Phong đều sẽ tổ chức mọi người thức dậy sớm, xếp hàng trên thao trường và chạy bộ, cầm trường mâu không khí luyện tập đâm chọc, sau đó chia cặp luyện tập đánh vật với nhau.

Một thuộc hạ cũ từng lén hỏi hắn: "Chúng ta bị giam trong ngục rồi, vì sao còn phải huấn luyện?"

Lúc đó Lão Nam Phong đạp cho bộ hạ kia một cái: "Chúng ta đâu có bị giết, chỉ đang đi lao động cải tạo thôi, sẽ có một ngày được thả ra, đến khi ra ngoài ngươi làm ruộng cũng không biết, công việc gì cũng không biết làm, nếu như ngay cả đánh trận cũng không biết, vậy ra ngoài còn có tác dụng chó gì? Người không có tác dụng chỉ có thể đi làm tặc, sau đó bị Thiên Tôn đập một phát chết tươi."

Những lời này khiến tất cả phản quân Cố Nguyên đều tỉnh ra, từ đó không dám ý kiến nữa, ngoan ngoãn dưới sự tổ chức của Lão Nam Phong không ngừng huấn luyện cơ sở thêm.

Mặc dù hơi lạnh, nhưng Lão Nam Phong vẫn chạy đổ mồ hôi đầu. Sau khi đưa đi cải tạo, có thể ăn no, thậm chí thường xuyên được ăn thịt, khiến hắn và các bộ hạ thể trạng càng khoẻ mạnh hơn so với khi làm biên quân, hiện tại cường độ huấn luyện còn cao hơn so với khi biên quân trước đây, thật sự là một chuyện rất ly kỳ.

Đúng lúc này, Chủng Cao Lương xuất hiện ở trên bức tường bên cạnh thao trường, hướng về Lão Nam Phong vẫy tay.

Lão Nam Phong quay đầu nói: "Trần bách hộ, thay ta chỉ huy huấn luyện!"

Một bách hộ họ Trần lập tức tiếp lệnh: "Tuân lệnh!"

Lão Nam Phong liền đi tới bên cạnh tường vây, ngẩng đầu lên nhìn Chủng Cao Lương: "Chủng cai ngục có gì phân phó?"

Chủng Cao Lương vẫy tay với hắn: "Bức tường này thật ra ngươi có thể leo lên được đúng không? Thử trèo qua xem."

Lão Nam Phong lắc đầu: "Không lên được không lên được, ta không có bản lĩnh đó."

Chủng Cao Lương cười: "Ngươi gạt được người khác, không gạt được Thiên Tôn, có một lần ban đêm ngươi trèo qua tường, nhưng không bỏ trốn, lại trèo trở về. Tất cả Thiên Tôn đều nhìn trong mắt."

Những lời này doạ Lão Nam Phong giật thót!

Hắn nào biết, bình thường buổi tối trước khi đi ngủ Lý Đạo Huyền sẽ chuyển tầm nhìn qua ngục giam núi Hoàng Long, hướng camera vào hộp, thay y giám thị ngục giam nơi dễ xảy ra chuyện không may nhất, kết quả có một buổi tối camera soi được Lão Nam Phong leo tường đi ra ngoài, thậm chí còn dọc theo vách núi bò ra ngoài sơn cốc, nhưng hắn ngồi một hồi trên đỉnh núi lại trở về.

Chủng Cao Lương: "Đi lên đi, có việc muốn nói với ngươi."

Lão Nam Phong gật đầu, không giả bộ nữa, đành phải ngả bài.

Hắn lui lại vài bước, sau đó chợt tăng tốc xông tới bức tường, chân giẫm lên tường vận lực và nhảy mạnh lên, hai tay đã vịn lấy đầu tường, lại kéo lại chống, lưu loát leo lên trên.

Chủng Cao Lương: "Chà chà, quá lợi hại! Mười ta cũng đánh không lại ngươi."

Lão Nam Phong lắc đầu: "Một trăm ta cũng không đủ hỏa khí đánh."

Chủng Cao Lương: "Lần này gọi ngươi đi ra nói chuyện, là ý của Thiên Tôn."

Lão Nam Phong phấn chấn: "Thiên Tôn có pháp chỉ gì?"

Chủng Cao Lương: "Thiên Tôn nói, trong thời gian hai năm ngươi lao động cải tạo, biểu hiện rất tốt, trợ giúp ngục giam vài lần bắt được người vượt ngục, còn vài lần dẹp loạn phân tranh trong ngục giam, quan trọng nhất là đã cứu ta một mạng."

Nói đến đây, Chủng Cao Lương há hốc miệng: "Thiên Tôn nói, chỉ chuyện cứu ta một mạng đã đủ cho ngươi giảm tội ra tù rồi, cho nên... ngươi được tự do."

Lão Nam Phong mừng rỡ!

Chủng Cao Lương: "Ngươi có thể tự do lựa chọn muốn đi, hay là muốn ở lại thôn Cao Gia."

Cái này có gì mà lựa chọn?

Lão Nam Phong hầu như không hề nghĩ ngợi gì đáp ngay: "Ta muốn ở lại, thân võ nghệ này đã không thể bán cho nhà đế vương nữa rồi, ta phải làm việc cho Thiên Tôn."

Người của thời đại này đều là "Tập được văn võ nghệ, bán cho nhà đế vương", nhưng người như Lão Nam Phong đời này không muốn làm công cho hoàng đế nữa, với hắn mà nói, trước mắt ở đây chính là lối ra tốt nhất.

Chủng Cao Lương mỉm cười: "Vậy là tốt rồi, Thiên Tôn nói, nếu như ngươi chịu ở lại, hiện tại liền khởi hành đến thôn Cao Gia, Cao Gia bảo, phòng nghị sự, có một nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ cần ngươi tham dự."

Lão Nam Phong mừng rỡ, người như hắn không sợ có nhiệm vụ, chỉ sợ không có nhiệm vụ ăn không ngồi rồi. Hiện tại nghe nói lập tức có việc làm, lập tức tinh thần trở nên tỉnh táo: "Vậy ta đi đây!"

Hắn nằm sấp lên bờ tường, quay về các bộ hạ còn đang huấn luyện trên thao trường hô to: "Các huynh đệ, lão tử được Thiên Tôn đặc xá rồi, hiện tại phải đi giúp Thiên Tôn làm việc. Sau khi ta đi, các ngươi không được thư giãn, phải nghe theo Trần bách hộ tiếp tục huấn luyện cho tốt, biểu hiện cho tốt, lão tử sẽ đến đưa các ngươi ra ngoài."

Hơn 600 phản quân Cố Nguyên cùng nhau đáp lại: "Tuân lệnh!"

"Rất tốt! Con mẹ nó như vậy đi."

Lão Nam Phong cũng không về phòng giam, dù sao cũng không có hành lý để mà thu dọn. Hắn bước nhanh chân ra ngoài ngục giam, ở cửa vậy mà có người đưa cho hắn một con ngựa, hắn gật đầu, xoay người lên ngựa, phóng ngựa hướng về thôn Cao Gia.

Mặc dù bị nhốt trong ngục giam hai năm, nhưng hắn cũng không xa lạ gì về thôn Cao Gia, bởi vì các phạm nhân bình thường đều phải làm mấy công việc linh tinh như làm đường, xây nhà, vận chuyển vật nặng, đào khoáng.

Trước đây khi hắn làm việc từ xa trông thấy thôn Cao Gia phồn hoa, nhất là Cao Gia bảo nguy nga tráng lệ, đã sớm biết rõ thực lực nơi đây, có thể nói là sâu không lường được, có thể cống hiến cho Cao Gia bảo, điều đó hơn quá xa làm phản quân lưu phỉ...

Chiến mã đi ngang qua Bạch gia bảo, hắn thấy trạm xe lửa, nhưng không có hứng thú đi tới, mình có ngựa còn ngồi xe lửa làm gì? Hừ! chiếc xe này làm gì chạy nhanh bằng ngựa của ta?

Hắn kẹp lấy bụng ngựa, chớp mắt đã ném xe lửa lại phía sau.

Thế nhưng chiến mã cũng không thể duy trì tốc độ cao nhất thời gian dài, chỉ chốc lát ngựa đã mệt, tốc độ chậm đi, xe lửa vang lên u u vượt qua hắn.

Lão Nam Phong: "Mẹ nó, biết thế cả người lẫn ngựa cùng lên xe lửa."

May mà phía trước không xa có một trạm xe lửa ven đường.

Mấy năm trước, xe lửa sẽ không dừng lại ở trạm xe lửa ven đường, bởi vì thôn trang bên cạnh trạm nhỏ từ lâu đã không còn người ở, thế nhưng trải qua thời gian mấy năm phát triển, thôn Cao Gia vì sử dụng ruộng đất triệt để đã phái đội ngũ nông nghiệp chuyên môn tới những thôn này trồng ngô, cho nên xe lửa khi tới những trạm nửa đường cũng phải dừng lại.

Khi Lão Nam Phong chạy tới trạm trên đường, xe lửa vừa lúc muốn chạy, hắn vội vàng cả người lẫn ngựa xông lên xe, lúc này mới rốt cuộc thở phào một hơi.

Xe lửa lấy tốc độ 60 ki lô mét một giờ mang theo Lão Nam Phong chạy về hướng cuộc sống mới trong mộng tưởng.

Bình Luận (0)
Comment