Bến tàu Hiệp Xuyên nho nhỏ trở nên đặc biệt náo nhiệt.
300 bộ binh, 300 kỵ binh của thôn Cao Gia, tất cả đều chen chúc bên ngoài bến tàu nho nhỏ này.
Dân đoàn huyện Hợp Dương bên trong Hiệp Xuyên bảo trước tiên cúi đầu nhìn binh khí sứt mẻ của mình, lại nhìn dân đoàn thôn Cao Gia trang bị đến tận răng, ánh mắt lộ ra ước ao và đố kị...
Trương viên ngoại đi qua bên người họ, đè thấp giọng nói: "Mọi người đừng nóng vội! Bạch giáo viên đã đồng ý với ta, mọi người chỉ cần học tốt một khoá tư tưởng, sau đó sẽ phân phối cho chúng ta trang bị như dân đoàn thôn Cao Gia."
Dân đoàn Hợp Dương mừng rỡ.
Đúng lúc này, tầng mây trên bầu trời mở ra, bàn tay khổng lồ màu vàng của Thiên Tôn từ trên bầu trời thò xuống, đặt trên bến tàu một ngọn núi bột mì.
Bạch Diên ra lệnh một tiếng, bọn dân phu đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước ùa lên, bỏ hết số bột mì đó vào bao, sau đó khiêng lên thuyền hàng.
Thuyền hàng với thiết kế đơn giản dùng để chuyên chở hàng hoá, cả ngọn núi bột mì dọn hết lên cũng không cảm thấy chật chội, chỉ có mép thuyền bị chìm xuống dưới một chút. Không gian còn thừa cũng đủ chở thêm một số người.
Hình Hồng Lang dẫn theo người của nàng lên thuyền hàng, canh giữ ở mọi nơi trên thuyền, đồng thời một chiếc chiến thuyền khác cũng bắt đầu cho người tiến lên, ngoại trừ 100 thuyền viên ban đầu, lại có thêm mấy trăm binh sĩ dân đoàn, chất đầy cả khoang thuyền và trên boong.
Lý Đạo Huyền nhìn thoáng qua, 300 kỵ binh và 300 bộ binh, chiến thuyền không thể một lần chở hết được, chỉ dựa vào lực vận tải của hai chiếc thuyền này vẫn còn kém một chút, xem ra, còn phải thả thêm một con thuyền hàng dùng để chở nhân mã.
Tay thò xuống, lại một con thuyền hàng được thả vào trong hộp.
Người trên bến tàu vừa nhìn thấy, lập tức hoan hô: "Thiên Tôn lại ban thưởng chúng ta tiên thuyền rồi."
Chỉ có mình Bạch Diên tỏ vẻ xấu hổ: "Thiên Tôn, tốc độ ban thưởng tiên thuyền của ngài nhanh quá, tại hạ không kịp bồi dưỡng thuyền viên rồi."
Đương nhiên Lý Đạo Huyền cũng biết điểm này, tuy nhiên thuyền hàng lái cũng đơn giản, cũng không cần lắp pháo, không cần bồi dưỡng thuỷ binh, hắn biết Bạch Diên khẳng định có thể giải quyết được.
Quả nhiên, Bạch Diên rất nhanh tìm ra một người để khống chế chiếc thuyền vừa mới ban thưởng này. Khi hắn đào tạo người điều khiển con thuyền hàng thì cũng để những người khác ở bên cạnh "thực tập", bởi vậy muốn có thêm một người lái thuyền mới cũng không tính việc khó.
Sau khi có thêm một con thuyền việc vận tải sẽ đơn giản hơn, chiến thuyền chở người, mà ngựa của Kỵ Binh doanh thì leo lên thuyền hàng mới, chỉ cho một số người quản lý ngựa. Ba chiếc thuyền sắp xếp xong, cuối cùng cũng chở hết được toàn bộ đội ngũ.
Tiếp theo thuỷ quân thôn Cao Gia liền chính thức ra khơi, tiến về bến tàu Cổ Độ Sơn Tây.
Dân đoàn huyện Hợp Dương vừa mới nhìn theo ba chiếc thuyền đi xa, đột nhiên trông thấy hướng tây bắc có một đội ngũ còn khổng lồ so với dân đoàn thôn Cao Gia đang đi tới, nhân số đội ngũ này vượt quá 2000. lượng lớn trâu ngựa, lôi kéo lượng lớn vật tư, đi đầu tiên là một chiếc xe ngựa, màn xe mở ra, có thể thấy được khuôn mặt thanh tú của một nữ tử trẻ tuổi.
Cao Nhất Diệp tới!
Đây vẫn là lần đầu tiên trong đời Cao Nhất Diệp đi tới bên bờ Hoàng Hà, xe ngựa mới vừa dừng lại trên bến tàu, nàng thoắt cái đã nhảy xuống: "Oa, sông lớn thật."
Thu Cúc và Đông Tuyết bám theo phía sau, họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Hà, trong mắt cũng đầy vẻ mừng rỡ và ngưỡng mộ.
Bạch Diên từ bên cạnh đi lên nghênh đón, mỉm cười nói: "Không nghĩ tới thánh nữ đại nhân sẽ đích thân tới nơi này, xây một tác phường có cần thiết để ngài đi một chuyến không?"
Cao Nhất Diệp cười hì hì: "Thật ra không cần đến ta, thế nhưng ta muốn đến xem Hoàng Hà, liền sống chết đòi đi theo đội ngũ cùng tới đây."
Nàng xoay người lại chỉ đội xe lớn phía sau, người trong đội đã bắt đầu dỡ hàng xuống, họ theo xe chuyển tới lượng lớn xi măng, một nhóm mũ lam vừa đến nơi liền bắt đầu quy hoạch, họ vẽ một đường cong thật dài trên mặt đất, làm cột mốc cho vị trí đại thể của xưởng rèn.
Dân đoàn huyện Hợp Dương ở trong Hiệp Xuyên bảo nhìn hết cảnh này, không khỏi nghị luận: "Mỗi lần thôn Cao Gia đều như vậy, vừa động thủ là mấy nghìn dân phu, làm quy mô lớn thật."
"Dù sao có Thiên Tôn nâng đỡ, căn bản không cần suy nghĩ đến vấn đề tiền công."
"Họ xây cái gì ở đây vậy?"
Trương viên ngoại từ bên cạnh đi tới: "Ta nghe Bạch huynh nói, thôn Cao Gia muốn xây một xưởng rèn ở chỗ này, chủ yếu là chế tạo đại pháo, thuận tiện cho việc lắp đặt lên thuyền."
Hợp Dương dân đoàn: "Oa? Tạo đại pháo? Lợi hại thật! Vậy họ làm đại pháo xong, cũng sẽ chuyển lên Hiệp Xuyên bảo chúng ta đúng không? Vậy chúng ta cũng có thể chơi pháo rồi."
Trương viên ngoại cười mắng: "Đồ vật đó dùng để chơi sao? Phải có lưu khấu từ trên sông đánh tới thì mới được dùng tới, theo ta thấy, tốt nhất là cả đời cũng đừng có cơ hội dùng đến."
Họ đang trò chuyện vui vẻ thì lại trông thấy có một nhóm người ra roi thúc ngựa đi tới bến tàu, người dẫn đầu chính là huyện lệnh Hợp Dương, Phùng Tuyển.
Vị huyện lệnh này vừa đến nơi lập tức xoay người xuống ngựa, nhanh chóng chạy tới trước mặt Cao Nhất Diệp: "Thánh nữ cô nương, các ngươi đang làm cái gì ở đây vậy?"
Cao Nhất Diệp mỉm cười: "Như Phùng đại nhân thấy, chúng tôi đang xây xưởng rèn."
Phùng Tuyển: "Ta nghe người ta nói, xưởng rèn của các ngươi không phải bình thường, là muốn làm một cái xưởng tạo đại pháo?"
Cao Nhất Diệp gật đầu: "Đúng vậy! Thiên Tôn nói, vận chuyển đại pháo từ thôn Cao Gia qua đây quá phiền phức, vì thuận tiện, muốn ở chỗ này xây một xưởng đại pháo. Vì thế, các thợ rèn thôn Cao Gia chúng tôi còn ầm ĩ một hồi, mọi người đều không muốn qua đây, họ đành phải rút thăm, thợ rèn phải tới nơi này còn đau lòng khóc quá trời nữa."
Phùng Tuyển toát mồ hôi, trong lòng thầm kêu không ổn: trước đây đám người này tạo pháo ở thôn Cao Gia còn thuộc huyện Trừng Thành quản, là phiền phức của Lương Thế Hiền, nhưng hiện tại chạy đến Hợp Dương tạo pháo, đó chính là trách nhiệm của mình, cái này không khác gì đã giẫm một chân lên con đường mưu phản tru cửu tộc rồi.
Nhưng hắn vẫn biết, mình không quản được.
Nhìn các mũ vàng được thuê tới đây hỗ trợ thôn Cao Gia xây xưởng rèn, vẻ mặt hài lòng đang đào móc. Đó đều là dân phu của huyện Hợp Dương, họ chỉ trông chờ vào khoản tiền công này nuôi sống gia đình, nếu như mình mở miệng cấm xây, không chỉ đắc tội thôn Cao Gia, còn có thể đắc tội lão bách tính Hợp Dương.
Việc này làm thế nào cho phải đây?
Cao Nhất Diệp chỉ bầu trời: "Phùng đại nhân! Yên tâm đi, Thiên Tôn ở trên trời nhìn đấy."
Phùng Tuyển nhìn lên trời, một đám mây đang trôi trên đỉnh đầu, hắn vội vàng quay về bầu trời lạy dài một cái: "Khởi bẩm Thiên Tôn, ngài vì bảo hộ lão bách tính, ban thưởng cho họ kiên thuyền lợi pháo, hạ quan hiểu hết, thế nhưng làm như vậy, triều đình nhất định sẽ chú ý tới, cuối cùng trách tội xuống đều là hạ quan không đúng, hạ quan sẽ bị tội tru cả nhà, việc này phải làm sao? Xin Thiên Tôn khai ân, cho hạ quan một con đường sống."
Lý Đạo Huyền nở nụ cười, hiện tại Phùng Tuyển này trực tiếp cầu ta luôn rồi. Có lẽ hắn cũng biết, trực tiếp cầu ta là biện pháp giải quyết tốt nhất, nó hữu dụng hơn nhiều so với giở mấy trò âm mưu vô dụng.
"Nhất Diệp, nói cho Phùng Tuyển, đưa già trẻ cả nhà đến huyện Hợp Dương đi, không ai có thể tru cửu tộc của hắn được nữa."