Phùng Tuyển nghe Cao Nhất Diệp thuật lại, cả người cứng đờ.
Lý Đạo Huyền cười nói: "Ta ở phía trên, không cần giữ quy củ phía dưới của các ngươi, cho nên ta mới mặc kệ triều đình vui hay không. Ta cũng biết như vậy sẽ mang đến cho ngươi rắc rối, cho nên ngươi cứ đón hết gia quyến đến đây, ta sẽ bảo vệ họ chu toàn."
Phùng Tuyển thở dài, máu mũi cũng chậm rãi chảy xuống. Ngay cả tâm tình đi lau hắn cũng không có, chỉ quay về bầu trời ôm quyền, lại quay đầu nói với tuần kiểm Hợp Dương phía sau: "Lời Thiên Tôn vừa nói, ngươi cũng nghe rồi chứ?"
Tuần kiểm Hợp Dương gật đầu.
Phùng Tuyển: "Hai ta hiện tại là châu chấu trên một chiếc thuyền, một khi sự việc bại lộ, hai chúng ta đều là tội mưu phản, cho nên kế hoạch trước mắt, chỉ có giấu giếm triều đình mới là thượng sách, trở về ngươi mang binh của mình đến đóng trong Hiệp Xuyên bảo đi, lộ ra cờ hiệu của ngươi, thể hiện ra Hiệp Xuyên bảo này và xưởng rèn đều nằm trong tay quan phủ chúng ta khống chế. Nếu có tướng quân đi ngang qua thấy được, ngươi cứ nói là huyện Hợp Dương chúng ta phụng mật lệnh hoàng thượng, chế tạo đại pháo và chiến thuyền để ứng phó tặc khấu, chỉ cần đối phương không đi hỏi hoàng thượng thì sẽ không biết thật giả."
Tuần kiểm Hợp Dương hai mắt sáng ngời: "Đây cũng là biện pháp tốt."
Phùng Tuyển: "Nếu như có người thật sự đi hỏi hoàng thượng, vậy chúng ta chờ chết đi."
Tuần kiểm Hợp Dương thấp giọng nói: "Cũng chưa hẳn sẽ chết, không phải Thiên Tôn nói rồi sao? Đón gia quyến tới đây, hắn sẽ che chở chúng ta bình an."
Vẻ mặt Phùng Tuyển như đưa đám: "Khi cần Thiên Tôn bảo vệ thì đã là phản tặc thật rồi. Ài, đi một bước tính một bước vậy."
Tâm tình hắn đang rất kém, đột nhiên thấy Cao Nhất Diệp đi bộ tới, quay về hắn vẫy tay: "Phùng đại nhân, ta vẫn là lần đầu tiên tới bờ Hoàng Hà, sông lớn như vậy, bên trong khẳng định có rất nhiều cá đúng không?"
Phùng Tuyển gật đầu: "Đương nhiên rồi!"
Cao Nhất Diệp cười hì hì: "Cá này ăn ngon không?"
Phùng Tuyển dở khóc dở cười: "Nơi đây phổ biến một loại cá đặc biệt, tên là cá quả Hiệp Xuyên, chất thịt ngon, nổi tiếng với công hiệu bồi dưỡng bổ huyết."
Cao Nhất Diệp nghe mà chảy nước miếng.
Lý Đạo Huyền cũng chảy nước miếng theo.
Phùng Tuyển vừa nhìn vẻ mặt của Cao Nhất Diệp, biết là mình nên làm thế nào, liền phân phó nha dịch bên cạnh: "Đến nhà ngư dân hỏi xem ai có cá quả Hiệp Xuyên, mua mấy con về đây."
Nha dịch vội vàng rời đi, chẳng mấy chốc đã xách về bốn con cá quả Hiệp Xuyên, đây là một loại cá thân đen, thon dài, nhìn qua cũng thấy ăn ngon.
Vì giữ cho nó còn sống nên đều bỏ trong thùng nước, nha dịch kia xách có vẻ rất vất vả, nhưng hắn vẫn không để bang nhàn hỗ trợ mà cứ muốn tự mình xách, như vậy mới có thể hiến ân cần với huyện lệnh đại nhân và thánh nữ đại nhân.
Phùng Tuyển: "Thánh nữ cô nương, cá tới rồi. Ngài theo ta cùng về huyện thành đi, ở bờ sông cũng không có đầu bếp giỏi, làm lung tung sẽ làm hư nó, chỉ có đầu bếp trong huyện thành mới có thể làm ra được mĩ vị."
Cao Nhất Diệp: "Vậy làm phiền rồi, hắc hắc."
Nàng dẫn theo hai cô nương Thu Đông lại thêm Bát Địa Thỏ Trịnh Cẩu Tử và đội hộ vệ 100 người theo Phùng Tuyển đi vào huyện thành.
Cao Nhất Diệp giờ thì có thể ăn được cá quả Hiệp Xuyên, Lý Đạo Huyền thì vẫn chưa có tin tức.
Y cũng lười lên mạng tìm kiếm, không dùng đầu óc cũng biết khẳng định sẽ không ăn được món này ở thành phố Song Khánh, đành phải thất vọng nhìn vào trong hộp, buồn bã nghĩ: mẹ nọ tầm nhìn của ta không nên chạy đến huyện Hợp Dương, danh thành văn hóa ẩm thức Trung Hoa này, mỗi ngày một món ăn mới lạ, quả thật chính là muốn mạng của ta.
Bỏ đi, Lý Đạo Huyền mở ứng dụng đặt đồ ăn, đặt trước món canh chua cá sẽ giao tới vào giờ cơm tối, an ủi một chút tâm linh bị thương của mình...
Chạng vạng, canh chua cá của Lý Đạo Huyền đã được giao đến, y cầm lấy đũa đang định ăn, mà đám người Cao Nhất Diệp cũng vừa lúc đi vào huyện thành Hiệp Xuyên.
Nha dịch xách thùng cá chạy đầu tiên, hắn phải nhanh một chút đưa cá đến nhà bếp, bảo đầu bếp mau chóng nấu cho xong mới có thể giành được niềm vui của hai vị đại nhân vật, cho nên hai cái giò vặn hết tốc lực, vừa chạy còn vừa cẩn thận để ý đến bốn con cá trong thùng nước, rất sợ chúng nó chưa đến được nhà bếp đã tắt thở.
Nam nhân quá nhanh thật ra không tốt, dễ bị ghét bỏ.
Nha dịch chạy quá nhanh, ba giây đã xuyên qua một con phố, tại góc đường bịch một phát va phải một hán tử ngăm đen, người đó sợ quá la toáng lên nhưng không có việc gì, nha dịch lại mất thăng bằng ngã phịch xuống đất.
Thùng bị đổ, nước chảy khắp nơi, bốn con cả giãy đành đạch trên mặt đất.
Nha dịch hoảng quá thoắt cái nhảy dựng lên, tay chân luống cuống nhặt cá lại.
Hán tử ngăm đen bị hắn đụng phải lúc này cũng thấy rõ đã xảy ra cái gì, cũng vội vàng hỗ trợ nhặt cá, hai người vất vả hồi lâu mới đưa bốn con cá trở về trong thùng. Nha dịch chạy ào vào cửa hàng bên cạnh, múc vội mấy muôi nước đổ vào thùng, trông thấy bốn con cá trong thùng hình như không sao cả mới rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Lý Đạo Huyền thấy cảnh này không khỏi thầm buồn cười, trông bộ dạng khẩn trương của ngươi kìa, lấy lòng đại lão mặc dù là đạo sinh tồn của tiểu nhân vật nhưng cũng không cần làm thành như vậy mà, quá mức thì chỉ khiến sự việc trở nên buồn cười.
Sau khi giữ được cá, nha dịch không còn luống cuống nữa, tức giận tóm lấy hán tử ngăm đen kia, cả giận nói: "Thiếu chút nữa ngươi làm chết cá tiên của ta rồi, nếu cá này chết, ngươi có chịu trách nhiệm được không?"
Hán tử ngăm đen thấy người trước mắt là một nha dịch, đại thể cũng đoán được cá đó dùng để làm gì, khinh miệt nói: "Khẳng định là cá tặng cho huyện lệnh đúng không? Hoảng không ra thể thống gì, Rõ ràng là ngươi đụng phải ta, tự mình ngã, ta có lòng tốt giúp ngươi nhặt cá, ngươi còn muốn ném trách nhiệm cho ta hay sao?"
Nha dịch quát: "To gan!"
Hắn hơi tức giận, người trước mắt này thật to gan, biết ta là nha dịch, biết ta tặng cá cho huyện tôn đại nhân mà hắn còn dám nói như vậy?
Nha dịch cả giận nói: "Ngươi làm ở đâu?"
Hán tử ngăm đen kiêu ngạo mà nói: "Mỏ than thung lũng Kim Thủy!"
Nha dịch nghe xong thì nín lặng.
Lý Đạo Huyền: "Hà! Thì ra là thế."
Nha dịch ngẩn ra ít nhất thời gian 20 lần chớp mắt, nửa ngày mới kịp phản ứng, thảo nào người này kiêu ngạo như vậy, thì ra là công nhân mỏ than Kim Thủy.
Từ sau khi mỏ than được thôn Cao Gia "nhận thầu", đã thoát khỏi cai quản của quan phủ, thuộc về xí nghiệp tư doanh của thôn Cao Gia, hiện tại người làm việc đào than tại mỏ than Kim Thủy có thu nhập rất cao.
Hơn nữa những người này mỗi ngày còn hát cái gì "công nhân chúng ta anh dũng kiên cường", có một loại cảm giác tự hào "Thế giới mới do chúng ta khai sáng", đương nhiên cũng sẽ không để trong mắt một nha dịch nho nhỏ như hắn.
Nha dịch hừ lạnh một tiếng: "Ỷ vào bản thân có hậu đài, lá gan to tận trời nhỉ."
Công nhân mỏ than nói: "Ta không phải ỷ vào có hậu đài, mà là ỷ vào ta có lý, là ngươi đụng phải ta, cũng không phải ta đụng phải ngươi, ngươi tức giận gì với ta? Ta còn không nổi cáu với ngươi thì thôi!"
Nha dịch: "Muốn phân rõ phải trái đúng không? Tin hay không ta không cần phân rõ phải trái với ngươi, chỉ cần một câu nói là khiến ngươi cúi đầu nhận sai?"
Công nhân mỏ than kiêu ngạo mà nói: "Không thể! Tuyệt đối không thể!"
Nha dịch: "Đây là cá mà thánh nữ đại nhân thôn Cao Gia muốn ăn."
Công nhân mỏ than nháy mắt luống cuống: "Ta sai rồi, nhanh, nhanh đưa cá đến nhà bếp đi, nhanh đi, đừng để chúng nó chết."