Bến tàu Cổ Độ.
Thiết Điểu Phi ngồi trong một gian nhà cỏ sập xệ bên cạnh bến tàu, phía sau chất đầy túi muối, mỗi túi đều cố ý làm to như đầu người, loại túi này rất thuận tiện cho một người mang theo, có thể bảo đảm đám buôn muối lậu dưới trướng hắn mỗi người vác trên lưng một bao còn có thể bước đi như bay, tránh né quan binh đuổi bắt.
Số muối này là buổi chiều ngày hôm qua hắn mới vận chuyển tới.
Quả thực không dễ dàng!
Sơn Tây quá hỗn loạn.
Sau lần trước Lão Trương Phi đánh bến tàu Cổ Độ bị Hình Hồng Lang dùng đại pháo bắn cho chạy, hắn cũng không chạy xa mà vẫn lảng vảng ở phụ cận Bồ Châu và đạo Hà Đông, trong thôn lân cận có thể thấy được lưu khấu khắp nơi.
Có lúc một nhóm lớn, mấy trăm đến nghìn người, có lúc một nhóm nhỏ, mấy chục đến trăm người, phân tán đến các thôn trang giết người cướp của, bức ép lương dân.
Thiết Điểu Phi trốn tránh nhóm lưu khấu lớn, thịt nhóm lưu khấu nhỏ, đem lương thực mà Hình Hồng Lang giao cho hắn bán hết cho lão bách tính của đạo Hà Đông, sau đó lại lẩn đến bên Giải Trì mua một số lượng lớn muối rồi trở về bến tàu Cổ Độ, ở chỗ này chờ Hình Hồng Lang trở lại.
Một công nhân bến tàu từ bên ngoài đi vào, hành lễ với Thiết Điểu Phi: "Thiết đại đương gia, chỗ ngài còn lương thực không? Ta còn muốn mua một chút."
Thiết Điểu Phi lắc đầu: "Hết rồi! Bên cạnh ta chỉ còn lại khẩu phần lương thực cho vài ngày thôi, số khác bán hết rồi."
Công nhân bến tàu tỏ vẻ đau khổ: "Vậy thì chết rồi, lão bà của ta đang mang thai. Lúc này mà đứt lương thì biết làm sao."
Thiết Điểu Phi: "Chờ một chút đi, Hình đại đương gia nói còn có thể vận lương tới."
Công nhân bến tàu thấp giọng nói: "Hiện tại Thiểm Tây và Sơn Tây đều đang hạn hán, cho dù Hình đại đương gia có ba đầu sáu tay cũng khó kiếm được nhiều lương?"
Thiết Điểu Phi cau mày: "Ài! Nói chung, không thể hoàn toàn trông chờ vào Hình đại đương gia tới cứu mệnh, tự mình cũng phải nghĩ biện pháp cứu lấy mình, xuống sông mò cá đi!"
Công nhân bến tàu thở dài, đoạn xoay người đi ra ngoài.
Thiết Điểu Phi cũng đi theo ra khỏi nhà cỏ, nhìn về hướng bên cạnh bến tàu, lượng lớn các nhà công thương nghiệp, ngư dân, nông dân đang gia cố hàng rào bến tàu Cổ Độ, họ tận lực tìm về cây gỗ to một chút rồi đóng chúng nó xuống đất...
Tuy nhiên những người này đều đói bụng quá, không có sức lực, cho nên thân gỗ họ kiếm về không tính quá lớn, loại cả cây đại thụ là họ không có sức đi chặt, chặt xuống rồi cũng không có sức đưa về, cho nên khẳng định xây tường rào không cao nổi.
Thiết Điểu Phi nghĩ thầm: lần tiếp theo Lão Trương Phi trở lại đánh bến tàu Cổ Độ, ở đây khẳng định sẽ không ngăn được.
Ôi!
Hình đại đương gia, chừng nào cô mới có thể trở lại đây?
Đúng lúc này, một công nhân vận chuyển phụ trách quan sát tình hình bên cạnh bến tàu rống lên: "Tới rồi tới rồi, mặt sông có thuyền đi tới."
Thiết Điểu Phi phấn chấn: "Tới rồi? Thật tốt quá! Là thuyền của Hình đại đương gia phải không?"
"Không... không dám khẳng định... lần này tới hẳn ba chiếc!"
"Ba chiếc?"
Thiết Điểu Phi ngẩn người, vội vàng bò lên chỗ cao rồi nhìn ra mặt sông đằng xa.
Chỉ thấy trên mặt sông phía bắc xuất hiện ba chiếc thuyền lớn, bây giờ còn xa nên thấy không rõ lắm, nhưng trên nhìn từ phương hướng là có thể đoán được, tám chín phần mười là Hình Hồng Lang tới rồi, bởi vì thuỷ quân trên Hoàng Hà cũng không có thuyền lớn như vậy.
Ba chiếc thuyền chậm rãi đến gần, đã thấy rõ, một con thuyền trong đó phía trên có rất nhiều ống pháo, thoạt nhìn rất bắt mắt, đó không phải là chiếc chiến thuyền lần trước của Hình Hồng Lang đó sao?
Lần này trên thuyền còn treo một lá cờ, phía trên có một chữ "Lang".
Hai chiếc thuyền khác hơi kỳ lạ, là một con thuyền kiểu dáng rất đơn giản, trên một cái toàn là chiến mã, sợ là có tới trên trăm con. Trên cái còn lại thì tựa hồ là hàng hóa, phía trên phủ vải dầu, mặc dù bị vải che không nhìn thấy bên trong, thế nhưng có thể đoán được chắc là lương thực.
Thiết Điểu Phi phấn chấn: "Hình đại đương gia tới rồi."
Rất nhiều người trên bến tàu đều bu tới bên bờ, quay về mặt sông hoan hô: "Hình đại đương gia!"
"Vĩnh Tế Hình Hồng Lang!"
Người càng nghèo càng la cố sức, bởi vì họ đã cạn lương thực rồi.
Nhất là công nhân bến tàu có lão bà mang thai, nhìn ba chiếc thuyền trên mặt sông mà tựa như thấy được cứu tinh, la vài tiếng nước mắt đã chảy ròng: "Lần này vợ con ta được cứu rồi."
Hình Hồng Lang đứng ở trên thuyền hàng, nhìn đoàn người hoan hô bên bờ, khẽ thở dài: "Phụ lão hương thân ở quê hiện tại khổ quá."
Cao Sơ Ngũ đang trên một chiếc thuyền khác, thò đầu ra nhìn tình hình trên bờ, không khỏi kinh ngạc: "Nương tử của ta ở bên này uy tín quá nhỉ."
Một ném lựu binh đi tới cười nói: "Doanh trưởng, lần này xem như ngài về quê của phu nhân, bái phỏng thê tộc đó, nên xốc lại tinh thần, bằng không bị sẽ bị người khác chê cười, kể cả Hình phu nhân cũng bị mất mặt."
Cao Sơ Ngũ nghe vậy cũng cảm thấy đúng. Đây chính là con rể ngốc đưa phu nhân về nhà mẹ đẻ, bái phỏng thê tộc, vào những lúc thế này không thể để xảy ra chuyện rớt mắc xích gì đó, bằng không sẽ bị thê tộc khinh thường.
Cao Sơ Ngũ vuốt vuốt mái tóc của mình: "Bộ dạng ta thế này được không?"
Ném lựu binh: "Doanh trưởng uy vũ khí phách!"
Cao Sơ Ngũ: "Ha ha ha! Vậy là tốt rồi! Để cho người ở quê phu nhân ta thấy, cô gia của họ là một hảo hán."
Cao Sơ Ngũ dứt khoát đứng hẳn lên mũi thuyền, bộ dáng ngạo nghễ, để cho gió sông thổi vào mái tóc hắn bay phần phật về phía sau đầu, thân thể cao to uy mãnh của hắn ngạo nghễ đứng đón gió...
Người bên bờ nhìn thấy, trên chiến thuyền đối diện có một hán tử hào phóng, mày rậm mắt to, lưng hùm vai gấu, đứng ở đầu thuyền nhìn thư thiên thần, thật đúng là bị dáng vẻ của hắn hù doạ.
Ném lựu binh kêu lên: "Doanh trưởng, nam nhân đón gió phải phanh ngực ra mới càng trông giống hảo hán."
Cao Sơ Ngũ: "A? Là như thế này sao?"
Hai tay hắn nắm lấy y sam của mình vạch ra hai bên, vốn tưởng rằng tiện tay xé một cái y phục sẽ rách, lộ ra hai khối cơ ngực của hắn, nào ngờ vải bông này dệt rất tốt, rất chắc chắn, hắn tiện tay xé một cái muốn thể hiện, không dùng đến sức mạnh, kết quả không xé được y phục, trái lại dùng sức sai chỗ.
Cả người lắc lư, không đứng vững, từ trên thuyền rớt xuống.
May mà hắn thuộc loại quái vật dị loại môn tự nhiên 0 điểm, thể dục 100 điểm, trong nháy mắt ngã xuống đã kịp phản ứng, đưa tay nắm lấy mép thuyền, cả người treo bên ngoài đầu thuyền.
Hắn cũng không biết bơi, nếu như rơi xuống sông thì xong đời, vội vàng chật vật không chịu nổi bò lên trên, bị hoảng loạn nên động tác xấu xí hết chỗ nói.
Người trên bờ trông thấy thì rất hiếu kỳ và buồn cười.
"Người đó làm gì thế?"
"Bị ngáo hả?"
"Hình như là tên ngốc!"
Cao Sơ Ngũ bò lên trên mép thuyền ngồi xuống, vẻ mặt ảo não: "Toang rồi! Toang thật rồi, thể nào cũng bị thê tộc khinh thường."
Ba chiếc thuyền lần lượt cặp bờ.
Hình Hồng Lang là người thứ nhất nhảy lên bờ.
Nàng vừa hiện diện, người trên bờ đồng thời sửng sốt, bọn họ đã nhìn ra, Hình Hồng Lang đã chải tóc "phụ nhân kế", điều này biểu thị nàng đã lập gia đình, rõ ràng mấy ngày trước khi nàng tới đây còn chưa búi tóc kiểu này.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, vậy mà nàng đã lập gia đình!
Người trên bến tàu: "Ơ, có lầm không vậy?"