Thiết Điểu Phi đi đến trước mặt Hình Hồng Lang nghênh đón, ôm quyền: "Hình lão đại, cuối cùng cũng chờ được cô đến rồi, lần này thứ cô mang đến, hình như hơi nhiều nhỉ."
Ánh mắt hắn chuyển tới ba chiếc thuyền!
Chỉ thấy người trên ba chiếc thuyền đều đang đi xuống, trên chiếc thuyền có phủ vải dầu chỉ có một đám buôn muối lậu đi xuống, mà trên chiến thuyền thì có rất nhiều binh đi xuống, họ có áo giáp, có trường mâu, có Yêu đao, có nỏ cầm tay, còn có không ít người cầm hỏa súng. Chỉ trang bị này đã tốt hơn so với quan binh không chỉ một cấp bậc.
Còn có một con thuyền thì đang cho ngựa đi xuống!
Số ngựa này sau khi xuống thuyền liền có một binh lính xoay người cưỡi lên, động tác lưu loát tự nhiên, vừa nhìn chính là kỵ binh có tố chất huấn luyện.
Thiết Điểu Phi thầm kinh hãi: đội hình xa hoa gì thế này? Thứ mà một buôn muối lậu nên có sao?
Chỉ thấy Cao Sơ Ngũ gục đầu đi tới, Hình Hồng Lang một tay kéo hắn đứng bên cạnh, mỉm cười nói: "Đây là trượng phu ta, người giang hồ gọi là Đại Ham Tử, là hảo hán có tiếng bên Thiểm Tây."
Thiết Điểu Phi nghĩ thầm: có tiếng? Ta cũng không nghe thấy tên tuổi của hắn, chỉ nghe qua đám người Vương Gia Thắng, Tử Kim Lương, Bạch Ngọc Trụ, Sấm Vương, Không Dính Bùn, Vương Tả Quải, Đại Ham Tử này từ đâu chui ra?
Hình Hồng Lang hừ một tiếng: "Thế nào? Khinh thường trượng phu ta?"
Thiết Điểu Phi vội vàng nghiêm nghị: "Không dám không dám, vị Đại Ham Tử này, vừa nhìn chính là một hảo hán tử nhất đẳng."
Cao Sơ Ngũ nhếch miệng cười với hắn: "Con người ngươi thật hay, nói lời thật là dễ nghe."
Thiết Điểu Phi nghĩ thầm: thảo nào tên là Đại Ham Tử, người này ngay cả lời khách sáo cũng không hiểu.
Hắn tiến đến bên tai Hình Hồng Lang, thấp giọng nói: "Hình lão đại, cô đây là..."
Hình Hồng Lang: "Như ngươi thấy, lão nương cũng phản rồi! Thuộc hạ của trượng phu ta vừa lúc có mấy trăm huynh đệ, sẽ giúp ta. Hiện tại ta có thuyền, có binh, còn có lương, hắc hắc hắc, lần này trở về, là để diệt mấy tên khốn khiếp khi dễ người quê hương ta."
Câu này vừa ra khỏi miệng, trên bến tàu vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi.
"Hay!"
"Hình đại đương gia tới là chỗ dựa cho chúng ta rồi."
"Bọn lưu khấu chó đẻ đó hại chúng ta thê thảm, Hình đại đương gia làm chủ cho chúng ta đi."
"Hình đại đương gia, ta đói quá."
Nghe những tiếng nói hỗn loạn này, Hình Hồng Lang không nói hai lời, phất tay nói: "Bắt đầu xuống hàng."
Vải dầu trên thuyền hàng bị xốc lên, bên trong toàn là bột mì chứa trong những bao lớn, chất đầy cả con thuyền. Một gã buôn muối lậu khiêng một bao bột mì xuống, ở bên bờ mở miệng bao ra, mọi người đồng loạt nhìn vào bên trong.
Mặc dù đã sớm đoán được sẽ là lương thực, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn bị giật mình.
"Trong bao toàn là lương a?"
"Tất cả bao trên thuyền đều vậy sao?"
"Trời ơi, cả thuyền này được bao nhiêu cân?"
"Ông trời ơi, lương thực cả thuyền này đủ cho người mấy trấn ăn no."
Thiết Điểu Phi nhìn mà cả người mơ màng: "Hình lão đại, rốt cuộc cô kiếm ở đâu ra nhiều lương thực như vậy?"
Hình Hồng Lang cười hắc hắc: "Đây là ông trời ban cho."
Thiết Điểu Phi không tin cái gì ông trời ban cho, nghĩ thầm: Hình Hồng Lang không chịu nói, điều này cũng không khó hiểu, có con đường nhập hàng tốt như vậy, đổi là ta cũng không nói, một mình lũng đoạn nguồn cung cấp mới có thể kiếm được nhiều.
"Hình lão đại, không cần nói lời vô ích, số lương này... báo cái giá đi."
Câu hỏi của Thiết Điểu Phi cũng là câu hỏi của tất cả mọi người trên bến tàu, mọi người suy nghĩ đến túi tiền hơi cạn của mình, nghĩ thầm: lần trước Hình lão đại vận tới lương thực bán cho chúng ta với giá 400 văn một đấu, lần này chắc cũng không tăng giá đâu nhỉ?
Họ vừa mới nghĩ tới đây, liền nghe được Hình Hồng Lang lớn tiếng nói: "Lần này hàng nhiều, 200 văn một đấu!"
Mọi người mừng rỡ.
Lúc này giá lương của Sơn Tây đã tăng vọt đến 800 văn một đấu, hơn nữa rất nhiều nơi còn không có mà mua, không nghĩ tới Hình Hồng Lang vừa đến, trực tiếp đẩy giá xuống 200 văn, đây quả thật không phải là buôn bán, mà là đang làm từ thiện.
Vô số người bu tới: "Cho ta hai đấu!"
"Ta muốn năm cân."
"Hai mươi cân."
Người trên bến tàu ồ ạt còn hơn cái chợ.
Thiết Điểu Phi lại không vội, hắn khác với những kiểu mua lắt nhắt thế này, nếu hắn muốn lấy hàng là chỉ một lần hơn mười xe. Hắn cười khẩy một tiếng: "Hình lão đại, cô làm vậy khiến ta... nếu ta cầm hàng chỗ cô rồi, cũng ngại không thể bán được giá cao."
Hình Hồng Lang: "Nói nhảm, khẳng định không thể bán cao, nhìn thấy thuyền hàng phía sau ta không? Lão nương cũng không chỉ có một con thuyền này, còn có cái thứ hai, thứ ba, thứ tư... Muốn bao nhiêu lương có bao nhiêu lương."
Nàng cũng cười khẩy một tiếng: "Lần này lão nương trở về Sơn Tây, chính là chuyên môn tới ép giá lương, con mẹ nó tên nào dám tích lương nâng giá, lão nương sẽ đập cho hắn phải phá sản bán cả quần lót."
Thiết Điểu Phi hít một hơi lạnh: "Có nhiều như vậy sao? Vậy chuyến hàng tiếp theo, chỉ sợ giá còn có thể thấp hơn nữa sao?"
Hình Hồng Lang cười: "Không sai! Mục tiêu cuối cùng của lão nương là ép giá trở lại giá trong năm bình thường."
Thiết Điểu Phi nghĩ thầm: giá trong năm bình thường, cũng chính là bảy văn tiền một cân.
Trong nháy mắt, Thiết Điểu Phi đã thay đổi cách nghĩ, lương này hắn vẫn là không nên bán, dù sao hắn vốn chính là tư thương buôn muối, bán lương không đúng chuyên môn, loại tiền đen tối thế này không nên kiếm, đỡ phải cuối cùng trở thành đối tượng đả kích của Hình Hồng Lang.
"Thôi ta bán muối vậy." Thiết Điểu Phi cười nói: "Lần trước Hình đại đương gia nói cần muối, tại hạ may mắn không làm nhục mệnh, đã kiếm cho cô không ít."
Hắn dẫn theo Hình Hồng Lang đi tới bên ngôi nhà cỏ, kéo cửa chỉ vào bên trong.
Hình Hồng Lang liếc nhìn vào, túi muối to như đầu người, ước chừng khoảng ba bốn chục túi, số muối này đối với lão bách tính bình thường mà nói cũng không ít, người cả trấn cũng phải ăn gần một năm mới hết, thế nhưng đối với công nghiệp chế kiềm của thôn Cao Gia thì chút muối đó không đáng kể.
Nàng chỉ vào thuyền lớn phía sau: "Ngươi xem thuyền của ta, chở mấy túi muối của ngươi có phải không thích hợp quá không? Ngươi chỉ có chút xíu khả năng ấy thôi à? Không thể đem muối chất đầy thuyền này của ta được sao?"
Thiết Điểu Phi: "Đùa à? Chất đầy muối thuyền to như vậy? Bao nhiêu người phải ăn bao nhiêu năm mới có thể ăn hết?"
Hình Hồng Lang: "Ngươi mặc kệ ta ăn mấy năm đi, dù sao thì ta muốn càng nhiều muối hơn, chút này không đủ, ta vẫn phải tự mình đến Giải Trì một chuyến."
Thiết Điểu Phi nhìn đội quân phía sau Hình Hồng Lang, đè thấp giọng nói: "Hình lão đại, cô dự định một đường đánh tới Giải Trì sao? Trong đạo Hà Đông có quân chính quy của triều đình trú đóng, thật muốn đánh qua đó cướp muối, sự việc sẽ xôn xao rất lớn."
"Ta cũng đâu ngu, đương nhiên sẽ không đánh trực tiếp."
Hình Hồng Lang nói: "Trú quân của triều đình nằm phía bắc Giải Trì, ta dự định vòng qua phía nam Giải Trì, tại nơi đó liên lạc với các thợ muối, chuyên môn làm muối cho ta. Mấy năm nay ta không buôn muối, cách thức bên đó không quen, ngươi giúp ta dẫn đường đi, giúp ta thông con đường nhập muối này rồi, không thể thiếu lợi ích của ngươi."
Thiết Điểu Phi: "Hắc hắc hắc, ta quen phía nam Giải Trì, có điều... chuyện dẫn đường này, cô báo cái giá đi."