Hình Hồng Lang cũng theo đội kỵ binh cùng xông lên trước, nhưng nàng lập tức phát hiện, khi kỵ binh này tác chiến hình như nàng cũng phát huy được tác dụng gì.
Nàng chỉ là biết cưỡi ngựa, cũng không phải "biết cưỡi ngựa đánh trận".
Tạo Oanh phía trước một thương chọc ngã một hãn phỉ, nhưng Hình Hồng Lang tay rút ra Yêu đao lại phát hiện mình không biết khi trên ngựa lao nhanh thì chém người thế nào, căn bản không ra sức được.
Quả nhiên, thuật nghiệp có chuyên công!
Mẹ nó, lão nương dứt khoát xuống ngựa luôn vậy.
Hình Hồng Lang chống hai tay trên lưng ngựa, người nhảy dựng lên.
Từ trên ngựa đang lao nhanh nhảy xuống là rất nguy hiểm, nhưng nàng tuyệt không sợ hãi, rơi xuống đất bịch một tiếng, lăn liền mấy vòng mới triệt tiêu được lực, tiếp theo một chiêu Lý ngư đả đĩnh nhảy dựng lên.
Vừa mới đứng dậy, liền phát hiện tặc tù cũng đang lăn lộn, đồng thời đứng dậy cùng mình, sau đó hai người đối mặt nhau.
Tiểu Trương Bao và Hình Hồng Lang cứ như vậy đối diện.
"Con mẹ nó, một nữ nhân." Tiểu Trương Bao nổi giận gầm lên một tiếng, trường mâu trong tay đâm thẳng mặt Hình Hồng Lang.
Hình Hồng Lang hơi nghiêng người, sượt qua mũi thương, bước dài một bước tiến vào vòng trong, với cự ly này trường mâu không dễ sử dụng, Tiểu Trương Bao quả đoán vứt mâu, đưa tay rút ra Yêu đao.
Hai người lấy đao đối đao, keng keng keng, đảo mắt đã vượt qua ba năm chiêu.
Nhưng trong thời gian ba năm chiêu này, bộ hạ của Tiểu Trương Bao không may rồi, Tạo Oanh cùng các bộ hạ mã tặc của nàng như một cơn gió thổi qua bản trận của Tiểu Trương Bao, nỏ, trường mâu, Mã đao luân phiên oanh tạc, bản trận của Tiểu Trương Bao trong nháy mắt không còn một ai đứng vững.
Có người tức giận rống lên: "Phía trước mau trở lại... a..."
Một cây trường thương xuyên qua ngực hắn.
Đám lưu khấu đằng trước vừa nhìn thấy, bản trận phía sau không ngờ bị kỵ binh đột kích, lập tức đại loạn, lượng lớn lưu khấu bắt đầu chạy về phía sau, mà đám hãn phỉ đầu tiên đã đánh tới dưới tường ngôi tự thì chỉ chăm chú tiến công, chúng còn đang tại tuyến đầu đối mặt với trúc mâu và nông cụ của các thôn dân, không rảnh quay đầu nhìn phía sau, căn bản không biết phía sau đã xảy ra cái gì.
Quân lưu khấu thoáng cái chia làm hai đoạn.
Nửa đoạn hướng về trước, nửa đoạn hướng về sau.
Nửa đoạn hướng về trước mãi đến khi nghe được người đoạn sau cùng hò hét, mới biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì, quay đầu nhìn liền thấy Yêu đao trong tay Hình Hồng Lang đã để trên cổ Tiểu Trương Bao, máu đã văng xa nửa trượng...
"Hống!"
Sau tiếng rống, lưu khấu rối loạn, tất cả mọi người bắt đầu lộn xộn chạy về phía sau.
Tạo Oanh vội la lên: "Hồng Lang, nhanh lên ngựa! chúng trở về rồi, cô dưới ngựa dễ bị vây."
Vừa rồi sau khi Hình Hồng Lang nhảy xuống ngựa, chiến mã kia cũng rất có linh tính xoay một vòng, lại chạy về nơi cách nàng không xa, nàng vội vàng trở mình lên ngựa, cùng Tạo Oanh lại phóng ngựa chạy ra xa.
Lượng lớn lưu khấu ào ào chạy về, có người ngồi xổm bên thi thể Tiểu Trương Bao, hô to: "Không hay, thiếu đương gia bị người giết rồi."
"Nhanh đi thông báo cho đại đương gia."
"Con mẹ nó, kỵ binh từ đâu tới?"
"Đuổi theo, báo thù cho thiếu đương gia."
Một đám người hung dữ nhao nhao lên, nhưng muốn lấy hai cái giò đuổi theo chiến mã thì hoàn toàn là suy nghĩ nhiều, Tạo Oanh và Hình Hồng Lang nháy mắt đã bỏ chạy ra xa mấy chục trượng, ngay cả cung tiễn cũng không hỏi thăm họ được, càng đừng nói xe hai cẳng.
Đội kỵ binh chạy đến ngoài mấy chục trượng thì dừng lại, không chạy nữa, từ xa nhìn đám lưu khấu.
Bọn lưu khấu đành phải hướng về phía đội kỵ binh mà chửi: "Lũ khốn khiếp từ đâu tới, có ngon báo tên họ ra?"
Hình Hồng Lang lớn tiếng nói: "Lão nương đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Vĩnh Tế Hình Hồng Lang, ghi nhớ tên của lão nương."
"Vĩnh Tế Hình Hồng Lang?"
"Ta nghe qua cái tên này, tư thương buôn muối phụ cận."
"Con mẹ nó, tư thương buôn muối sao lại ra tay với chúng ta? Mọi người đều đối nghịch với triều đình, phải cùng nhau tạo phản đánh triều đình mới đúng chứ."
Hình Hồng Lang nói: "Đây là địa bàn của lão nương, ai ở chỗ này giết người cướp của, lão nương sẽ băm mười tám đời tổ tông nhà nó."
Một hãn phỉ ôm thi thể Tiểu Trương Bao, tức giận chửi lại: "Nữ nhân thúi nhà ngươi, bớt ở đây ra vẻ, chỉ là một tư thương buôn muối mà thôi, ỷ vào thuộc hạ có mấy chục con ngựa thì dám kiêu ngạo? Con mẹ ngươi có ngon đừng dùng ngựa bỏ chạy, lão tử bảo đảm sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn."
Người này vừa mới la xong, liền phát hiện phía tây có thêm lượng lớn kỵ binh lao tới, chính là chủ lực Kỵ Binh doanh của Tạo Oanh đã tới. Họ không tìm được Phổ Cứu tự ở đâu, cho nên mời Thiết Điểu Phi dẫn đường.
Thiết Điểu Phi mặc y phục thương nhân, cưỡi ngựa chạy đầu tiên, phía sau 250 kỵ binh cùng chạy theo, thanh thế rất lớn, khiến Thiết Điểu Phi đang chạy đằng trước cảm thấy vô cùng uy phong, thần thái cũng đặc biệt kiêu ngạo.
Đến nơi, hắn chạy đến trước mặt Hình Hồng Lang, cười to nói: "Dẫn theo nhiều kỵ binh như vậy thực sự quá uy phong, ôi chao, ta cũng muốn kiếm một đội kỵ binh, các ngươi tới cùng kiếm ở đâu nhiều ngựa như vậy? Có thể bán cho ta một ít được không? Cho cái giá đi."
Không ai để ý đến hắn!
Những kỵ binh này vừa đến nơi liền chạy tới phía sau Tạo Oanh, không còn tạo thanh thế cho Thiết Điểu Phi nữa.
Hãn phỉ vừa rồi còn nói muốn đem Hình Hồng Lang bầm thây vạn đoạn, vừa thấy bên này lại có thêm mấy trăm kỵ binh, mặt sầm lại, lời trang bức không nói nổi nữa, vội vàng dẫn theo tặc binh khác cùng lui về hướng bắc.
Tạo Oanh cười nhạt: "Trang bức xong rồi bỏ chạy? Đâu có dễ dàng như vậy. Hình đại đương gia, cô đi Phổ Cứu tự tìm các lão hương thân của mình tâm sự đi, ta đi chơi với đám xuẩn tặc này."
Hình Hồng Lang ôm quyền: "Được!"
Tạo Oanh kẹp lấy bụng ngựa, đuổi về hướng đám lưu khấu lui lại: "Kỵ Binh doanh, đuổi theo, chúng ta phải chơi với đám xe hai cẳng này một chút."
Phía sau ba trăm kỵ binh nhao nhao đồng ý, cùng đuổi theo.
Lúc này Hình Hồng Lang mới quay sang Thiết Điểu Phi vẫy tay: "Đi, chúng ta đi Phổ Cứu tự."
Thiết Điểu Phi nhún vai: "Ta dẫn đường cho các kỵ binh mà chưa được chút lợi ích nào, Hình đại đương gia, ít nhất cô cũng phải báo cái giá ta dẫn đường đi chứ?"
Hình Hồng Lang: "Hai chữ Hà Đông phía trước Hà Đông Thiết Điểu Phi của ngươi bỏ không à? Giúp phụ lão hương thân Hà Đông một việc nhỏ cũng phải báo giá?"
Thiết Điểu Phi nói thầm: "Ít nhất cũng cho một văn tiền chứ."
Hình Hồng Lang dở khóc dở cười, lấy ra một đồng tiền, đoạn bắn một cái xoay tròn giữa không trung, Thiết Điểu Phi chụp vào tay, cười to: "Được, thù lao đã nhận được rồi, đi thôi, Phổ Cứu tự."
Hai người chậm rãi đi tới trước Phổ Cứu tự.
Tình cảnh vừa rồi người trong Phổ Cứu tự từ trên cao nhìn xuống đều nhìn trong mắt, biết hai vị này là người một nhà nên đã mở cửa tự từ lâu.
Một đám người của Tôn gia trang sớm đã ào ra khỏi cửa: "Là Hình Hồng Lang! Là Hình Hồng Lang của Tôn gia trang chúng ta!"
"Hồng Lang a, mấy năm không gặp ngươi rồi."
"Mấy năm nay ngươi chạy đi đâu?"
"Lần này ngươi tới đúng lúc lắm, nếu không có ngươi, chúng ta xong hết rồi."
Người trong tự ngoại trừ Tôn gia trang còn có rất nhiều người từ thôn trang khác tới, đứng ở xa khẽ nói nhỏ: "Cô gái này là ai vậy? Có vẻ như rất quen thuộc với người của Tôn gia trang."
"Là một tư thương buôn muối, ngươi không nghe nói qua sao? Người kiếm ăn gần đây đều nghe nói đến cô ta."
"Ta cũng đâu có ra ngoài làm ăn, ta chỉ biết làm ruộng thôi."