Hình Hồng Lang và người của Tôn gia trang giao lưu vài câu đơn giản, sau đó chuyển sang chủ đề chính, hiện tại cũng không lúc tổ chức đại hội hương thân gặp nhau. Nàng nhìn lướt qua tình huống của Phổ Cứu tự, cơ bản có thể nhìn ra được, những lão bách tính trong tự đến từ mười dặm tám thôn xung quanh.
Xem ra xung quanh có rất nhiều thôn trang bị lưu khấu đến cướp, các lão bách tính chỉ có thể tập trung lại tại Phổ Cứu tự.
Đưa hết số người này đến bến tàu Cổ Độ làm việc cũng không tệ, thế nhưng, muốn giao lưu với nhiều người như vậy cũng rất phiền phức, trong đó khẳng định sẽ có người không tín nhiệm mình, vẫn phải tìm đến một người có thể nói chuyện.
Hình Hồng Lang hỏi: "Trong Phổ Cứu tự này, hiện tại ai định đoạt?"
"A mễ thâu phật." Một hòa thượng trung niên cầm tiêu côn đi tới trước mặt Hình Hồng Lang: "Bần tăng pháp hiệu Chiến Tăng, có chuyện gì nữ thí chủ có thể nói với bần tăng."
"Chiến Tăng?" Hình Hồng Lang: "Pháp hiệu này..."
Hòa thượng tỏ vẻ xấu hổ: "Khi bần tăng còn trẻ lòng dạ nóng nảy, thích đánh đánh giết giết, bởi vậy dùng pháp hiệu Chiến Tăng, hiện tại tuổi tác đã cao, cố tình bỏ, nhưng mọi người đều đã gọi quen, không đổi được."
Hình Hồng Lang: "Được thôi, Chiến Tăng đại sư, các hương thân trong tự, hiện tại đều nghe ông nói đúng không?"
Chiến Tăng thở dài: "Các hương thân gặp nạn, hiện tại hoang mang lo sợ, rất cần có người dẫn dắt, bần tăng đành phải mặt dày ra lệnh... Thiện tể thiện tể!"
Hình Hồng Lang: "Hiện tại trong tự có bao nhiêu người?"
Chiến Tăng: "Khoảng chừng tám chín trăm người."
Hình Hồng Lang: "Tự này của ông, nuôi được nhiều người như vậy sao?"
Chiến Tăng tỏ vẻ xấu hổ: "Đương nhiên là không nuôi nổi."
Hình Hồng Lang: "Vậy đại sư dự định làm thế nào?"
Chiến Tăng: "Chuyện này bần tăng còn chưa nghĩ tới, các hương thân đột nhiên từ bốn phương tám hướng đổ về, chân trước vừa đến, chân sau tặc binh đã theo tới, bần tăng chỉ nghĩ làm sao ngăn cản tặc quân, hoàn toàn quên mất vấn đề cơm ăn... Nữ thí chủ vừa hỏi, thật đúng là..."
Trên cái đầu trọc của hắn toát mồ hôi, tám chín trăm người a, ăn cái gì đây?
Không xong!
Đừng có mà ở trong tự của ta xảy ra thảm kịch ăn thịt người gì đó nha? Vậy thì thật sự "Thiện tể thiện tể" rồi.
Hình Hồng Lang nói: "Chiến Tăng đại sư, phiền ông giúp tôi nói với các hương thân, tôi có cách nuôi sống họ. Hiện tại bến tàu Cổ Độ cần lượng lớn công nhân để vận chuyển lương thực cùng dựng một cái mộc trại, người chịu đi làm việc được bao ăn no, mỗi ngày còn có tiền công ba cân bột mì."
Vừa nghe lời này, hai mắt Chiến Tăng lập tức sáng lên.
Tuy nhiên, hắn lập tức lại nghĩ tới điểm gì, hai tay hợp thành chữ thập: "A mễ thâu phật! Thiện tể thiện tể! Nữ thí chủ, phương án này của ngài mặc dù tốt, nhưng người già và phụ nữ trẻ em trong nhà không có nam đinh thì làm sao? Họ không làm được công việc vận chuyển và xây dựng trại đâu."
"Người trong nhà không có nam đinh thì phụ trách nấu cơm cho các công nhân." Hình Hồng Lang: "Nấu cơm mỗi ngày cũng được bao ăn no."
Chiến Tăng khẽ nhếch mày: "Việc này không thể nói chơi được, tám chín trăm người này đều vừa sợ vừa đói vừa mệt, nếu không có được cơm ăn, đi không mười dặm đường, đối với họ mà nói chính là một việc rất gian nan. Còn có, nếu cô đã có nhiều lương thực như vậy, nói không chừng lưu khấu cũng sẽ có chủ ý với cô, chẳng phải là rất nguy hiểm?"
Hình Hồng Lang: "Vĩnh Tế Hình Hồng Lang ta cũng coi như tư thương buôn muối nổi danh trên giang hồ, nói một là một, nói hai là hai. Bên cạnh bến tàu có lượng lớn lương thực, lo cho tám chín trăm người ngày ăn tuyệt đối không có vấn đề, ta thậm chí còn có dư lương thực để bán ra. Về phần vấn đề an toàn, trên bến tàu còn có binh của ta, có thể ngăn cản tặc khấu."
Chiến Tăng tỏ vẻ nghiêm túc: "Nữ thí chủ là tư thương buôn muối, thủ hạ của cô đương nhiên sẽ không phải là quan binh đúng không?"
Hình Hồng Lang: "Quan binh có đáng tin bằng ta không?"
Chiến Tăng: "Những lão bách tính này chính là bởi vì không muốn theo tặc, nên mới trốn vào trong tự của bần tăng, nếu đến nơi của cô, coi như là đi theo tặc rồi, vậy biết phải làm thế nào?"
Hình Hồng Lang: "Tặc bình thường sẽ không lo cơm, còn ép họ ra ngoài cướp bóc. Mà ta lo cơm, không cần hai tay họ phải nhiễm máu, chỉ cần làm việc là được, họ khẳng định sẽ chịu."
Chiến Tăng: "Tương lai khi quan binh tới tiêu diệt cô, những bách tính này làm thế nào?"
Hình Hồng Lang: "Triều đình luôn chỉ tiêu diệt kẻ đầu sỏ, người đi theo không truy cứu, chỉ cần quan binh giết được ta, những lão bách tính này là có thể trở về quê hương, không có việc gì."
Chiến Tăng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng vài giây: "Bần tăng nhận thức người vô số, nhìn bộ dạng của nữ thí chủ, không giống nói dối, được thôi, vậy tin cô một lần, giờ bần tăng sẽ đi tuyên truyền lời nói của cô."
Hắn triệu tập các hương thân lại và nói cho họ biết.
Có vị hòa thượng hỗ trợ truyền lời, hiệu quả đương nhiên ngoài mong đợi. Có lẽ họ không tin tưởng Hình Hồng Lang, nhưng muốn tin tưởng đại sư của Phổ Cứu tự thực sự là không quá dễ dàng, rất nhanh, bầu không khí trong tự đều thay đổi.
Các lão bách tính vừa mới trải qua cảnh cửa nát nhà tan lại một lần nữa có được tinh thần, chuẩn bị xuất phát đến bến tàu Cổ Độ.
Bên ngoài loạn lạc, muốn đi ra ngoài thì thật sự cần dũng khí nhất định.
Các lão bách tính đứng trước cửa tự sợ hãi rụt rè nhìn xung quanh, muốn xem còn có lưu khấu mai phục bên ngoài hay không.
Cũng may không có!
Đội kỵ binh của Tạo Oanh từ phía bắc trở về, cười to: "Lũ tặc kia bị ta đuổi đi xa rồi, ta đuổi theo phía sau bắn tên, bắn cho chúng tè ra quần."
Các lão bách tính thở phào nhẹ nhõm.
Chiến Tăng cõng một cái túi nhỏ, tay cầm một cây tiêu côn, lớn tiếng nói: "Đi hết đi, không có sức cũng phải đi, vứt bỏ ngôi tự, mau chóng đi tới bến tàu Cổ Độ."
Đoàn người bắt đầu lên đường.
Chỉ cần số đông người đi, số ít người trong lòng còn có chút không quá cam tâm tình nguyện "làm công cho tư thương buôn muối" Cũng không dám ở lại trong tự, chỉ có thể đi theo.
Đây thật ra cũng là một loại ép buộc!
Chiến Tăng hiểu làm như vậy không tốt lắm, nhưng ép buộc thiện ý luôn luôn tốt hơn ép buộc ác ý. So với để cho những lão bách tính này bị lưu khấu bức ép chạy trốn, còn không bằng để cho họ bị tư thương buôn muối bức ép chạy trốn cho xong.
Các lão bách tính đi rất chậm, kỵ binh của Tạo Oanh tản ra, bảo vệ hai bên đội ngũ, mọi người chậm rãi tiến về phía trước.
May mắn chính là, dọc theo đường đi cũng không gặp phải lưu khấu nữa.
Mười dặm đường, người già và phụ nữ trẻ em phải đi đủ một hai canh giờ, mãi đến khi chạng vạng mọi người bụng đói đến mức kêu ùng ục, rốt cuộc thấy được một vùng nhà tranh sập xệ ở gần bến tàu Cổ Độ.
Cùng với...
Một con thuyền rất lớn!
Một chiếc chiến thuyền, một chiếc thuyền hàng.
Còn có một con thuyền hàng bởi vì không chở lương thực, chỉ chở đội kỵ binh của Tạo Oanh, sau khi kỵ binh rời thuyền thì bỏ không, cho nên nó đã trở về bến tàu Hiệp Xuyên từ sớm.
Chiến Tăng vừa thấy chiếc pháo thuyền thật lớn kia, trong lòng thất kinh: chỉ là tư thương buôn muối mà lại có thực lực mạnh mẽ như thế? Không, đây khẳng định không chỉ là tư thương buôn muối, phía sau người này nhất định còn có thế lực khác, chỉ là đẩy tư thương buôn muối ra ngoài mặt làm ngụy trang mà thôi.
Mà cái nhìn của các lão bách tính thì khác với Chiến Tăng, bọn họ thấy chính là bao lương, vô số bao lương, chất đầy thuyền hàng, còn có một đám công nhân đang dỡ hàng trên thuyền hàng, họ hiển nhiên đã làm rất lâu nhưng trên thuyền còn có một nửa số lương thực còn chưa được chuyển xuống.
Sau một hồi hoang mang, tám chín trăm lão bách tính cùng đồng thanh hoan hô.