Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 423 - Chương 423: Hảo Hảo Canh Gác

Chương 423: Hảo hảo canh gác Chương 423: Hảo hảo canh gác

Thuyền trưởng giao chỉ lệnh của Thiên Tôn xong cũng không có gì nói nữa, yên lặng chờ các dân công vận chuyển lương thực, lương thực của ba thuyền hàng lớn mà, cho dù mấy trăm dân phu cùng động thủ cũng phải vận chuyển thời gian rất lâu.

Hắn lại phải ở lại đây thêm hai ba ngày mới có thể trở về.

Bốn người Hình Hồng Lang, Cao Sơ Ngũ, Tạo Oanh, Lão Nam Phong thì tập trung lại với nhau.

"Bên thôn Cao Gia đã chuẩn bị tiến vào Hàn Thành của đạo Đồng Quan rồi." Hình Hồng Lang nói: "Mà động tác bên chúng ta cũng không thể quá chậm, để tránh người trong nhà nhìn chê cười. Hiện tại trại của chúng ta đã ổn định, phái các thương nhân đến Bồ Châu trước một bước cũng đi rồi, kế tiếp, nên ra tay với Giải Trì, mau chóng đưa muối trở về mới là chính đạo."

Lão Nam Phong không nói lời thừa nhiều, chỉ ôm quyền: "Mạt tướng sẵn sàng."

Tạo Oanh: "Lần này đi cũng không phải là đánh trận, mà là tiếp xúc với các thợ muối tại bờ Giải Trì, tướng quân Lão Nam Phong không cần phải đi, ngươi ở lại thủ trại đi, bảo đảm bến tàu Cổ Độ của chúng ta an toàn là trên hết."

Lão Nam Phong gật đầu, không yêu cầu thêm nữa.

Hình Hồng Lang nói: "Bên trong thành Hà Đông, có lượng lớn quan binh trú đóng, cho nên chúng ta chỉ có thể lén lút đến bờ nam Giải Trì trước, chuyện này dùng đến nhân thủ không nhiều, ta sẽ dẫn Thiết Điểu Phi đi cùng, Tạo giáo viên dẫn theo chút kỵ binh hành động cùng chúng ta là được. Ta thấy như vậy, Tạo giáo viên vẫn là mang 50 kỵ đi cùng chúng ta, kỵ binh còn lại giao cho Lão Nam Phong tướng quân tạm thời quản lý."

"Được!" Tạo Oanh quay sang nhìn Lão Nam Phong: "Tướng quân chắc cũng biết chỉ huy kỵ binh chứ?"

Lão Nam Phong bật cười một tiếng: "Mạt tướng đương nhiên biết! Ta từng là biên quân, nào có đạo lý không biết dùng kỵ binh?"

Điều này cũng đúng, nếu là tướng quân Vệ sở binh của Giang Nam, có lẽ không biết dùng kỵ binh, nhưng biên quân không có đạo lý không hiểu kỵ binh.

Mọi người đều thầm nghĩ: có người như Lão Nam Phong trong đội, quả thật rất an tâm.

"Chuyện này quyết định như thế đi!"

Hai nam nhân Cao Sơ Ngũ và Lão Nam Phong ở lại thủ trại.

Hai nữ nhân Hình Hồng Lang và Tạo Oanh lại phụ trách xuất kích.

Giờ khắc này, nữ nhân thật sự là gánh nửa bầu trời, thậm chí còn nhiều hơn một chút.

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Hình Hồng Lang và Tạo Oanh lại thêm Thiết Điểu Phi dẫn theo 50 kỵ binh, 42 buôn muối lậu dưới trướng Hình Hồng Lang, 18 buôn muối lậu dưới trướng Thiết Điểu Phi, nhóm hơn trăm người, tất cả đều cưỡi ngựa, ra khỏi bến tàu Cổ Độ chạy như bay về hướng Giải Trì.

Nhưng mà.

Ngay khi họ vừa mới rời khỏi không lâu, trong rừng cây phía bắc bến tàu Cổ Độ có hai cái đầu thò ra, đây là hai tên thám báo biên quân tinh nhuệ, lại gọi Dạ Bất Thu, là tinh binh thuộc biên cảnh Cố Nguyên, khi Cố Nguyên binh biến không theo Lang thiên hộ cùng đánh Trừng Thành bị Thiên Tôn thu thập, mà gia nhập phản quân của Không Dính Bùn.

Được đưa về đội năm của Không Dính Bùn, bộ hạ của Lão Trương Phi.

Một tên thám báo thấp giọng nói: "Thấy chưa? Hình Hồng Lang đi rồi!"

Một tên thám báo khác gật đầu: "Nhìn phương hướng, chắc chúng đi Giải Trì, Giải Trì cách nơi này trên trăm dặm, xuất phát lúc sáng sớm, cưỡi ngựa, lại thêm thời gian thượng nghỉ ngơi ăn cơm, đến Giải Trì khẳng định đã làm đêm khuya, chuyến này đi khẳng định là kiếm muối lậu."

"Hắc, đi lần này, không hai ba ngày là không về được."

"Nếu Hình Hồng Lang không ở đây, cái trại ở bờ sông này không khó đánh."

"Không sai! Chúng đã giết thiếu đương gia, thù này không báo không được. Chúng ta nhanh trở lại báo tin cho lão đại, thừa dịp Hình Hồng Lang không ở đây, lật tung cái ổ của nó."

"Này, đừng quên thuyền trên sông, thuyền đó bắn pháo thật là đáng sợ."

"Không có việc gì, chúng ta ở đây canh mấy ngày rồi, thuyền đó dỡ hàng xong sẽ đi. Chúng ta báo tin cho đại đương gia, khi đại đương gia suất binh tới thì thuyền kia chắc cũng dỡ hàng xong đi rồi. Đến lúc đó thuyền không ở đây, Hình Hồng Lang cũng không ở đây, cái trại này dễ dàng có thể đánh hạ."

Hai người thương lượng xong xuôi, vội vàng lủi về hướng bắc...

Hình Hồng Lang vừa đi, trong trại chỉ còn lại một mình Lão Nam Phong là có trí thông minh.

Cao Sơ Ngũ là không thể trông cậy vào, tên ngốc này đang hỗ trợ bọn dân phu vận chuyển lương thực từ trên thuyền xuống, vừa chuyển vừa cố ý tiếp cận với người của Tôn gia trang: "Hì, các ngươi là người cùng quê Hồng Lang sao? Có thể nói cho ta chuyện của Hồng Lang khi còn bé không?"

"Cái gì? Khi... khi còn bé cô ấy cũng đái dầm? Oa, Hồng Lang nhà ta cũng có khi kém như vậy sao?"

"Ngươi... ngươi nói bậy! Hồng Lang rõ ràng là mỹ nữ."

Cao Sơ Ngũ và người của Tôn gia trang ầm ĩ trong tiếng cười nói vui vẻ.

Lão Nam Phong liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu, chấn chỉnh lại tinh thần, ở đây chỉ có thể dựa vào ta, ta cũng không thể tuột xích được, thật vất vả mới có chỗ dựa Thiên Tôn này, không còn là biên quân nữa, được trở về thế giới Trung Nguyên phồn hoa, cuộc sống tốt đẹp mới được mấy ngày, ta cũng không thể chết ở chỗ này.

Lão Nam Phong leo lên tiễn lâu mới dựng, nhìn ra xa bốn phía...

Đột nhiên, bên cạnh rừng cây nơi xa nhất trong tầm mắt có vật gì khẽ lay động.

Khoảng cách này mắt thường không thể thấy rõ!

Không sao, thôn Cao Gia có công nghệ cao!

Hắn rút từ thắt lưng ra một cái kính viễn vọng rồi nhìn về hướng trong rừng cây.

Giờ thì đã thấy rõ, lay động trong rừng cây chính là hai hán tử điêu luyện, giống như là biên quân, nhưng lại rất giống biên quân Cố Nguyên, hình như mình cũng có chút ấn tượng với hai khuôn mặt này...

Lão Nam Phong trong lòng khẽ động: nếu quả thật là binh của Cố Nguyên, bây giờ còn tự do tại ngoại thì khẳng định là gia nhập lưu khấu rồi, mà lưu khấu binh Cố Nguyên có thể gia nhập đương nhiên là lưu khấu Thiểm Tây, Lạc Xuyên Không Dính Bùn khả năng là lớn nhất.

Lão Nam Phong đưa kính viễn vọng cho hai lính gác bên cạnh: "Chú ý phương hướng này, thường xuyên dùng kính viễn vọng trông coi, nếu như ta sở liệu không sai, không tới hai ngày, tặc quân sẽ từ hướng này đánh tới."

Hai lính gác giật mình: "Hả?"

Lão Nam Phong: "Sợ cái rắm à? Chúng ta có trại, có kỵ binh, có hỏa súng, còn có hạm pháo, trận này tất thắng. Chỉ xem cách thắng thế nào, muốn đại thắng hay là tiểu thắng mà thôi, không phải các ngươi rất muốn chơi kính viễn vọng sao? Hai ngày này chơi cho đã đi."

Hai lính gác mừng rỡ: "Tuân lệnh!"

Hai người nhận lấy kính viễn vọng, yêu thích không buông tay, hết nhìn đông tới nhìn tây, miệng thỉnh thoảng lại "oa" một tiếng.

"Nhìn kia, ven sông phía nam có một đại cô nương đang giặt quần áo, cô nương này trông cũng ngon, cái mông to lắm."

Lão Nam Phong biến sắc, một tay giật lấy kính viễn vọng: "Mẹ nó! Bảo các ngươi nhìn phía Bắc, các ngươi nhìn cái gì vậy?"

Hai lính gác toát mồ hôi: "Tướng quân, chúng ta không dám nữa."

"Đã nói cho các ngươi rồi, trong hai ngày này tặc quân sẽ đến, hai ngày này không thể hết nhìn đông tới nhìn tây, phải để ý phía bắc cho ta." Lão Nam Phong vẻ mặt nghiêm túc nói, đột nhiên đổi giọng: "Nhưng hiện tại thám báo quân địch mới vừa đi, trở lại thông báo cho chủ lực qua đây còn cần thời gian, ở giữa chí ít cũng có mấy canh giờ là an toàn, hắc hắc... Đại cô nương ở đâu? Mau chỉ cho bản tướng quân xem."

Hai lính gác câm nín.

Bình Luận (0)
Comment