Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 424 - Chương 424: Báo Cái Giá Đi

Chương 424: Báo cái giá đi Chương 424: Báo cái giá đi

Lão Nam Phong dùng kính viễn vọng nhìn lén đại cô nương giặt quần áo vài lần, sau đó mới thoả mãn, cực kỳ thoả mãn, vừa hát vừa đi xuống tiễn lâu, nhìn vẻ mặt rất hài lòng.

Vừa lúc gặp phải Chiến Tăng dẫn theo một đám dân phu còn đang móc lỗ xạ kích trên tường trại.

Nhìn thấy bộ dạng hớn hở của Lão Nam Phong, Chiến Tăng mỉm cười nói: "Tướng quân tâm tình rất tốt, xem ra xung quanh không có gì vấn đề gì rồi."

Lão Nam Phong cười hì hì nói: "Vừa mới mới phát hiện thám báo của tặc quân, chúng lập tức sẽ công qua đây thôi."

Chiến Tăng cùng dân phu đục lỗ bên cạnh nghe xong thì giật mình.

Cả đám người đều lấy ánh mắt cổ quái nhìn Lão Nam Phong, nghĩ thầm: tặc quân sắp công qua đây rồi, ngươi còn cười vui vẻ như thế? Bộ dạng còn rất hài lòng nữa? Người này rốt cuộc có chỗ nào không thích hợp?

Lão Nam Phong tươi cười nói: "Ôi, Trung Nguyên thật tốt, bờ sông cũng có đại cô nương đẹp giặt y phục, lúc ở phương Bắc... khụ..."

Hắn vội vàng ngừng lại, nghiêm mặt nói: "Móc lỗ xạ kích, động tác nhanh lên một chút, trong vòng một ngày, phải móc hết lỗ xạ kích còn lại, bằng không khi tặc quân công qua đây, hỏa súng binh của bên ta không có chỗ mà bắn đâu."

Hắn vừa dứt lời, động tác của bọn dân phu liền nhanh hơn gấp ba.

Con mẹ nó không dám nhanh hơn sao? Nếu như không ngăn được lưu khấu, bọn họ cũng khó thoát khỏi cái chết.

Chiến Tăng thở dài, nắm chặt tiêu côn của mình: "A Mễ Thâu Phật! Thiện tể thiện tể!"

Lão Nam Phong liếc hắn: "Đại sư, ta nhìn thân hình của ngươi là biết, ngươi là một người luyện võ, công phu rất tốt, hơn phân nửa ta đánh không lại ngươi, Cao Sơ Ngũ cũng chưa hẳn là đối thủ của ngươi. Hơn nữa sát khí trên người rất mạnh, lúc còn trẻ chắc làm không ít việc giết người phóng hỏa đúng không?"

Chiến Tăng chắp hai tay thành chữ thập: "Chuyện trước đây, bần tăng đã quên rồi."

Lão Nam Phong cười hắc hắc: "Vì cứu những lão bách tính này, khẳng định ngươi cũng phải xuất thủ, thế nào, có cần đổi tiêu côn không, ta kiếm cho ngươi một cây đại đao, vừa nhìn ngươi chính là hảo thủ dùng đao."

Chiến Tăng lắc đầu: "Đao là thứ sát nghiệt quá nặng, bần tăng dùng tiêu côn được rồi. Côn thuật là 'Thần võ bất sát chi thuật', bần tăng không muốn giết người nữa."

Lão Nam Phong cười một tiếng: "Bốn chữ thần võ bất sát này, đâu có dễ làm? Theo ta thấy, giết một người mà cứu hai người, cũng là đại công đức, đại sư nghĩ thế nào?"

Chiến Tăng lắc đầu: "Một người không giết, lại cứu hai người, chẳng phải càng tốt hơn?"

Lão Nam Phong cười to: "Đại sư, ngươi vậy gọi là lòng tham!"

Chiến Tăng: "Trên loại chuyện này, tham một chút không có gì không tốt."

Lão Nam Phong lắc đầu, xoay người rời đi, chẳng mấy chốc liền đi tới phía trước chiến thuyền, thuyền trưởng vẫn còn đang ngồi ở đầu thuyền, buồn chán nhìn bọn dân phu di chuyển hàng hóa trên thuyền hàng.

Lão Nam Phong vẫy tay với hắn, cười nói: "Huynh đệ, buồn quá hả?"

Thuyền trưởng cười: "Đúng vậy, chỉ huy chiến thuyền lợi hại như vậy, nhưng lại không có cơ hội ra tay, hơi buồn."

Lão Nam Phong: "Lập tức sẽ không còn buồn nữa rồi, tặc tử sắp tới đây."

Những lời này làm cho thuyền trưởng phấn chấn: "Hắc, vậy ta..."

Lão Nam Phong: "Ta phải mời ngươi trốn trước đã."

Thuyền trưởng khẩn trương: "Vì sao? Thật vất vả mới có cơ hội ra tay."

Lão Nam Phong nói: "Nếu thuyền của ngươi đậu ở đây, tặc tử sẽ không ra tay."

Những lời này làm cho thuyền trưởng tỉnh ra, đúng vậy, con thuyền mười hai khẩu pháo của mình ở đây, lưu khấu nào dám động?

Lão Nam Phong cười không ngừng: "Đội thuyền bình thường dỡ hàng, sau khi dỡ xong, ngươi phải dẫn đội về bến tàu Hiệp Xuyên đúng không? Mời ngươi đi về hướng bắc vài dặm, sau khi nhìn không thấy Cổ Độ bến tàu, tìm một chỗ dòng nước chậm chờ ở đó, nhìn thấy bến tàu Cổ Độ bốc lên khói đặc, ngươi lại dẫn theo đội thuyền trở về."

Thuyền trưởng hiểu ngay: "Ha ha ha, thì ra là thế, đa tạ Lão Nam Phong tướng quân."

Sắc trời đã tối đen, may mà trên trời có một vầng trăng chiếu rọi trên Giải Trì, khiến bên bờ Giải Trì trải một màu xám bạc, mắt thường cũng có thể miễn cưỡng nhìn được sự vật.

Đám người Hình Hồng Lang, Tạo Oanh, Thiết Điểu Phi xuống ngựa tại nơi cách Giải Trì còn có một dặm, người của Tạo Oanh ở lại, đem ngựa giấu ở trong rừng cây.

Hình Hồng Lang, Thiết Điểu Phi thì dẫn theo các buôn muối lậu tiếp tục đi tới.

Họ thay bằng hắc y hết, hoà thành một thể với bóng đêm, mắt thường khó mà nhận biết.

Thiết Điểu Phi từ xa chỉ vào thành trì thật lớn bên bờ bắc Giải Trì: "Nhìn đi! Thành Hà Đông, diêm khóa ti của triều đình ở trong đó, ở đây mọi nơi mọi chỗ đều có một nghìn quan binh đóng giữ, mặc kệ lưu khấu bên ngoài làm loạn thế nào, một nghìn quan binh này không hề động, chỉ thủ chặt Giải Trì."

Hình Hồng Lang gật đầu.

Hai người dẫn theo người đi vòng về phía bờ nam Giải Trì.

Giải Trì dài hơn 40 dặm, rộng 4 dặm, chỉ cần vòng đến bờ nam sẽ không dễ dàng bị quan phủ phát hiện nữa, các tư thương buôn muối cũng thường chỉ liên lạc với các thợ muối tại bờ nam để lén kiếm chút muối lậu.

Hai người bí mật đi trong bóng đêm, phía trước xuất hiện một thôn trang, xung quanh thôn trang đều là hồ muối, liên tiếp nhau, trải dài một vùng, vây quanh hồ muối là những tường gỗ cao to, những tường gỗ này hầu như bao vây toàn bộ thôn trang và hồ muối xung quanh ở bên trong.

Trên tường gỗ có một cánh cửa, trên cửa đang mở ra một cửa sổ nhỏ, từ cửa sổ nhìn vào trong, phía sau cửa có hai quan binh đang canh giữ.

Hình Hồng Lang thấp giọng nói: "Mấy năm nay ta không chạy muối, ta cũng không nhận ra hai tên lính này rồi."

Thiết Điểu Phi cười hắc hắc: "Yên tâm, ta biết họ."

Hắn từ trong rừng cây chạy ra ngoài, mỉm cười đi về hướng hai quan binh kia.

Quan binh cảm giác được trong bóng tối có người tới gần, tay đặt lên đao: "Là ai? Trọng địa muối quan, không được tới gần."

"Là ta, Thiết Điểu Phi!"

Hai tên lính lập tức nở nụ cười: "Thì ra là Thiết đại đương gia."

Thiết Điểu Phi cười hắc hắc lấy ra một thỏi bạc, từ cửa sổ đưa vào trong, rất nhanh cửa mở ra, hai quan binh thấp giọng nói: "Lần này cho nhiều thế, Thiết đại đương gia muốn chơi lớn à?"

Thiết Điểu Phi: "Đúng vậy, chơi cực kỳ lớn, xem các ngươi có sợ không."

Hai tên lính cười: "Vậy phải xem chơi lớn thế nào."

Thiết Điểu Phi: "Ta muốn lấy toàn bộ muối trong thôn này."

Hai quan binh nhìn nhau một cái, hơi hoang mang: lấy hết? Điên rồi sao?

Tuy nhiên ở đây chỉ là một trong rất nhiều thôn xung quanh Giải Trì mà thôi, cho dù lấy muối của cả thôn đi, ảnh hưởng đối với triều đình cũng không lớn, thôn khác vẫn còn sản xuất muối mà.

Cũng không phải không dám chơi, chẳng qua, bằng vào hai người họ khẳng định là không dám chơi.

"Việc này phải thông báo cho cấp trên."

Một tên lính nói: "Chí ít phải được diêm khóa ti gật đầu, chúng ta mới dám hỗ trợ."

Thiết Điểu Phi: "Cần Diêm Khóa Ti gật đầu, cần bao nhiêu tiền? Báo giá đi."

Tên lính kia thấp giọng nói: "Chí ít phải... 100 lượng, không, 200 lượng."

"Được! 200 lượng thì 200 lượng." Thiết Điểu Phi lấy ra một túi bạc nén đã chuẩn bị sẵn: "Các ngươi thông báo đi, ta chờ ở chỗ này."

Hai tên lính gật đầu, một tên trong đó tiếp tục canh giữ ở cửa thôn, một tên khác thì cầm túi bạc chạy vào trong thôn, chẳng mấy chốc, quan binh tiểu đội trưởng trong thôn đều thức dậy, sau khi nhìn thấy nén bạc to tướng vội vàng tìm một con thuyền bơi qua Giải Trì, đi về hướng thành Hà Đông đối diện.

Bình Luận (0)
Comment