Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 425 - Chương 425: Muốn Tự Mình Kiếm Tiền Không?

Chương 425: Muốn tự mình kiếm tiền không? Chương 425: Muốn tự mình kiếm tiền không?

Diêm khóa ti đạo Hà Đông, lúc này mới vừa đi ngủ không lâu.

Đột nhiên nghe được hạ nhân báo lại, nói rằng đội trưởng binh tốt trong thôn muối đối diện cầu kiến, lập tức phấn chấn, cơn buồn ngủ không còn nữa.

Diêm khóa ti ngồi lâu tại vị trí này, đương nhiên cũng biết các tư thương buôn muối vào đêm hôm khuya khoắt lén chạy đến bờ nam Giải Trì là để kiếm muối.

Thường họ sẽ cho thủ binh chút tiền để mở cửa, sau đó mua mấy trăm cân muối rồi bỏ chạy.

Nhưng nếu như tư thương buôn muối muốn chơi lớn một chút, thủ binh đối diện cũng không dám xằng bậy, sẽ chạy tới để gặp mình, lúc này sẽ không còn là chuyện mấy đồng bạc lẻ nữa, mà là có một khoản tiền lớn, muốn làm việc lớn.

Cho nên nửa đêm có người gọi mình dậy, đó chính là muốn phát tài, muốn không vui cũng rất khó.

Diêm khóa ti khoác áo rồi đi đến gian ngoài, đội trưởng thủ binh đi vào và trình lên một cái túi.

Diêm khóa ti lấy tay xách lên là biết, khoảng 200 lượng bạc.

Trong lòng lập tức mừng rỡ!

"Tư thương buôn muối lớn tới sao?" Diêm khóa ti cười nói: "Hắn muốn bao nhiêu hàng?"

Đội trưởng thủ binh thấp giọng nói: "Hắn muốn muối của cả thôn Phùng gia."

"Ui!" Diêm khóa ti nở nụ cười: "Chơi lớn thật, tên này rất có thực lực đấy."

Đội trưởng thủ binh gật đầu: "Là chỗ quen biết của chúng ta, ngài cũng gặp qua rồi, tên là Thiết Điểu Phi."

Diêm khóa ti: "Thiết Điểu Phi? Không nhớ."

Đội trưởng thủ binh nói với giọng điệu cổ quái: "Báo cái giá đi."

Diêm khóa ti: "A, nhớ rồi, thì ra là tên kia. Ta nhớ tên đó làm ăn cũng không tính lớn, hiện tại nuốt được hàng của cả thôn sao?"

Đội trưởng thủ binh: "Nuốt được hay không thì không biết, nhưng hắn quả thật đã đưa 200 lượng bạc."

Diêm khóa ti gật đầu: "Được rồi, nể mặt 200 lượng bạc này, ta mặc kệ hắn làm gì, muối của cả thôn Phùng gia bán hết cho hắn đi, ta sẽ tấu lên trên nói thôn Phùng gia gặp hoả hoạn, đang xây dựng lại, không có muối nộp lên là xong việc."

Đội trưởng thủ binh: "Được."

Hắn nói được nhưng cũng không lui ra ngoài, ánh mắt mong mỏi nhìn diêm khóa ti.

Diêm khóa ti đưa tay vào trong túi bạc, lấy ra mấy thỏi bạc, ước chừng khoảng 50 lượng ném vào trong tay đội trưởng thủ binh: "Chia số bạc này cho các huynh đệ trong thôn Phùng gia đi, việc này đừng để lộ ra ngoài."

Đội trưởng thủ binh mừng rỡ, vội vàng cầm bạc lui ra ngoài, lại tìm một con thuyền nhỏ trở lại thôn Phùng gia.

Hắn vừa đi vừa về cũng phải tốn hết tám dặm đường sông, quả thật đã nán lại không ít thời gian, chờ khi hắn lại nhìn thấy Thiết Điểu Phi thì đã quá nửa đêm rồi: "Thiết đại đương gia, mọi chuyện đã thành, diêm khóa ti đã gật đầu. Muối trong thôn Phùng gia này sẽ bán hết cho ngươi, tuy nhiên... ngươi hiểu mà, 200 lượng đó chỉ là lấy tư cách mua muối, muốn mang số muối đó đi còn phải trả thêm một khoản tiền."

Thiết Điểu Phi cười: "Báo cái giá đi."

Đội trưởng thủ binh vươn hai ngón tay ra: "20 văn tiền một cân."

Thiết Điểu Phi: "Chốt! Bên ngươi cũng bảo các thợ muối trong thôn vận chuyển hết muối ra đi. Ta sẽ trả thêm một khoản phí vận chuyển để họ giúp ta vận chuyển đến Bồ Châu."

Vào những năm bình thường, tại nơi sản xuất muối như Giải Trì, muối có thể bán với giá thấp nhất bốn văn một cân, mà không phải ở nơi sản xuất muối là bán với giá khoảng bảy văn tiền một cân.

Nhưng đang hạn hán lại thêm chiến loạn thì khác hoàn toàn, nơi sản sinh ra muối cũng phải bán với giá 30 văn tiền một cân, nếu không phải nơi sản sinh muối, thậm chí có thể đạt tới 80 văn tiền một cân, giá tăng vô cùng thái quá.

Nhưng Thiết Điểu Phi không để bụng, hắn nói chuyện xong với đội trưởng thủ binh kia lập tức trở về trong rừng cây, nói với Hình Hồng Lang một tiếng, thế là 42 thủ hạ của Hình Hồng Lang cộng thêm 18 thủ hạ của Thiết Điểu Phi cùng chui ra từ trong rừng cây, thủ ở cửa thôn.

Rất nhanh, thủ binh liền tổ chức các thợ muối vận chuyển từng xe từng xe muối lậu từ trong Phùng gia ra ngoài, đôi bên lại chốt xong giá vận chuyển số muối này đến bến tàu Cổ Độ Bồ Châu, các thợ muối rất hài lòng đẩy xe xuất phát.

Bộ hạ của Hình Hồng Lang và Thiết Điểu Phi thì đi theo sát hai bên đoàn xe để bảo vệ.

Mãi đến giờ phút này, thoạt nhìn thì không khác gì với giao dịch muối lậu bình thường.

Các thủ binh cũng không suy nghĩ nhiều, cười phất tay, đưa bọn họ rời đi.

Đợi đến khi đội ngũ vận muối đi ra khỏi tầm mắt của quan binh...

Trong rừng cây đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, Tạo Oanh dẫn theo 50 kỵ binh cộng thêm mấy chục con ngựa trống, rầm rập lao ra.

Lần này làm các thợ muối đang vận chuyển muối giật mình hoảng sợ.

Tuy nhiên các kỵ binh cũng không làm gì họ, chỉ giao ngựa cho người của Hình Hồng Lang và Thiết Điểu Phi, hai nhóm người cùng nhau xoay người lên ngựa, biến thành "không phải buôn muối lậu bình thường".

Các thợ muối nhìn đám buôn muối lậu cưỡi ngựa, thoạt nhìn rất hùng hổ này, thầm nghĩ: ngày hôm nay Thiết đại đương gia không bình thường, trước đây chưa từng xuất hiện với thế trận như vậy, hôm nay sao biến thành vậy rồi?

Đúng lúc này, Hình Hồng Lang mới lên tiếng nói với họ: "Các huynh đệ thợ muối, ngày hôm nay ta mua muối trên tay các ngươi, cuối cùng tiền có thể rơi vào trong túi của các ngươi tới cùng là bao nhiêu?"

Các thợ muối nhìn nhau, thấp giọng nói: "Hai văn tiền một cân."

Hình Hồng Lang cười nhạt: "Giá thật sự ta trả chính là 20 văn một cân."

Các thợ muối cạn lời.

Hình Hồng Lang cười hắc hắc: "Quan phủ bịp các ngươi quá độc ác, có hứng thú bỏ qua quan phủ hay không, ta trực tiếp mua của các ngươi, ta có thể trả mười văn một cân."

Nói thế chẳng phải vô ích sao? Thu được gấp năm lần ai lại không muốn?

Các thợ muối đồng thanh đáp: "Đương nhiên muốn."

Hình Hồng Lang: "Muốn thì đơn giản, có gan chạy ra khỏi thôn Phùng gia hay không, tại nơi quan phủ không nhìn thấy đào một vùng hồ muối khác, làm ra muối lậu đều bán hết cho ta?"

Các thợ muối vừa nghe lời này, hơi hoang mang: "Sao... sao dám làm như vậy? Bị quan phủ phát hiện, chỉ có con đường chết."

Hình Hồng Lang: "Không phải sợ! Giải Trì lớn như vậy, dài hơn 40 dặm, rộng 4 dặm, tìm một góc quan phủ không nhìn thấy bên cạnh hồ, lén đào một vùng hồ muối, bên cạnh hồ chỉ cần có cỏ tranh cao che đậy, không đi tới gần là sẽ không nhìn thấy. Sau đó dẫn nước vào hồ, thoải mái phơi muối, mỗi một đồng kiếm được đều sẽ thuộc về bản thân các ngươi, chẳng phải tốt hơn bây giờ sao?"

Thợ muối: "Làm như vậy, chúng tôi đều sẽ trở thành hắc hộ."

Hắc hộ có nghĩa là không có hộ khẩu.

Hình Hồng Lang nói: "Tình huống bên ngoài thế nào, các ngươi không biết sao? Sơn Tây lưu khấu khắp nơi, năm sáu phần mười lương dân đều theo tặc rồi, họ cũng đều thành hắc hộ, có ai sợ đâu?"

Các thợ muối vừa nghe vậy, cảm thấy cũng đúng.

Một thợ muối nói: "Muốn lén mở hồ muối bên bờ Giải Trì mà không bị quan phủ phát hiện là rất khó, nhưng phía tây Giải Trì có một hồ gọi là Tiêu Trì, muối làm ra hơi đắng, không ngon bằng muối ở Giải Trì, cho nên quan phủ chưa bao giờ hỏi đến, nếu như lén đào hồ ở bên Tiêu Trì, cũng không sợ triều đình tuần tra."

Hắn cắn răng nói: "Nếu Thiết đại đương gia và vị. . nữ đương gia này chịu bảo vệ cái mạng chó của ta, ta dám chạy ra khỏi thôn Phùng gia làm lưu dân, chạy đến bên bờ Tiêu Trì dựng lều cỏ ở, đào hồ làm muối cho các ngươi, chỉ sợ muối đó vị đắng khiến các vị không thích."

Hình Hồng Lang nhếch miệng cười, thôn Cao Gia cần muối chủ yếu là vì chế kiềm, sợ đắng cái gì? Dù sao thì cũng không phải người ăn. Nàng cười hắc hắc nói: "Được! Vậy làm bên bờ Tiêu Trì đi."

Họ vừa nói như thế đã khiến các thợ muối khác có thêm dũng khí, lại có vài thợ muối lên tiếng: "Chúng tôi cũng muốn đi."

Bình Luận (0)
Comment