Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 426 - Chương 426: Quá Xa Xỉ

Chương 426: Quá xa xỉ Chương 426: Quá xa xỉ

Các thợ muối đẩy xe chứa đầy muối đi rất chậm, chỉ đi vài dặm đường trời cũng đã sắp sáng.

Mọi người đều mệt mỏi, dự định tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Các thợ muối liền chủ động dẫn đường, dẫn Hình Hồng Lang và Thiết Điểu Phi đi đường vòng về hướng tây bắc, đi tới một cái hồ nhỏ hơn nhiều so với Giải Trì, độ dài chỉ hơn mười dặm, nơi hẹp nhất cũng chỉ rộng hai dặm.

Nơi đây chính là Tiêu Trì.

Từ xưa đến nay, muối sản xuất từ Tiêu Trì phẩm chất không cao bằng Giải Trì, vị hơi đắng.

Cho dù quan phủ hay là dân gian cũng không ai làm muối ở đây, lại bởi vì nước hồ chứa hàm lượng kim loại nặng vượt mức, trong nước không có cá, bên cạnh hồ không có một làng chài nào, xung quanh Tiêu Trì rất hoang vu vắng vẻ.

Hình Hồng Lang vừa nhìn nơi này liền thích ngay!

Nơi này cách xa quan đạo, không có bóng người, cũng ý nghĩa không dễ dàng bị quan phủ và lưu khấu tập kích quấy rối, có thể trốn tránh lặng lẽ phát triển.

Mặc dù hơi hoang vu, nhưng đây không phải vấn đề.

Nàng ở thôn Cao Gia đã lâu, tư duy phương thức cũng là tư duy phương thức của thôn Cao Gia, đất hoang không đáng sợ, chỉ cần điều một số dân công qua đây, trả tiền công hợp lý, không mất bao nhiêu thời gian là có thể biến vùng đất hoang thành một thôn trang náo nhiệt, loại kiến thiết từ không đến có này là Thiên Tôn rất thích nhìn thấy.

Thiên Tôn thích nhất mọi người xây dựng, mỗi khi xây ra một đồ vật mới mẻ, Thiên Tôn đều sẽ rất hài lòng.

Hồ muối cũng được coi là đồ vật mới mẻ nhỉ?

Bến tàu Cổ Độ vào sáng sớm!

Các lão bách tính vừa thức dậy liền vội vàng đi tới chỗ ba chiếc thuyền hàng để dỡ hàng...

Họ rất thích công việc dỡ hàng này! Không chỉ bởi vì ông chủ bao cơm, còn có tiền công ba cân bột mì, càng quan trọng là, khi họ chuyển lương thực từ trên thuyền xuống và đặt trong kho hàng bến tàu, họ sẽ cảm thấy an tâm.

Hạn hán mấy năm, đói đến sợ luôn, luôn sống trong cảnh ăn bữa hôm lo bữa mai. Không chỉ lo lắng cho mình cạn lương thực, còn phải lo lắng cho ông chủ cạn lương thực.

Mà hiện tại, thấy ông chủ có thực lực mạnh mẽ như vậy, há lại có lý không vui?

Các công nhân cố gắng làm việc, đồng thời người già và phụ nữ trẻ em cũng đang bận rộn. Vào ngày hôm trước, họ múc nước trong sông Hoàng Hà đổ vào trong thùng gỗ, sáng sớm ngày hôm sau khi thức dậy, phù sa trong nước đã lắng xuống, lúc này đã có thể múc nước từ tầng trên ra, dùng để nấu nước nấu cháo.

Mặc dù chỉ có một loại nguyên liệu nấu ăn đơn điệu này, nhưng có thể ăn được no, đã là ông trời ban ân rồi.

Một người phụ nữ khôn khéo nhào bột mì xong, sau đó kéo dài nó, quấn tròn lại, làm thành hình dạng cái bánh quai chèo, lại bỏ vào trong nồi nấu...

Trong nồi cũng không phải dầu, chỉ là nước, bánh quai chèo cần dầu chiên.

Lão nhân bên cạnh nhịn không được cười mắng: "Cô đang làm trò gì đấy? Nặn bánh quai chèo để làm gì?"

Phụ nhân cười xấu hổ: "Nhiều năm rồi chưa được ăn bánh quai chèo, rất muốn ăn, thế nhưng không có dầu cũng không ăn được, chỉ làm hình dáng thôi, cho đỡ buồn."

Lão nhân cười: "Cũng đúng, coi như nồi nước này là dầu đi, chúng ta đem nước nấu mì thành bánh quai chèo, ăn cũng ngon như nhau."

Phụ nhân: "Ôi, thật hy vọng hạn hán mau kết thúc, chúng ta có thể trồng chút cải dầu lấy hạt ép dầu cải... chiên mấy cái bánh quai chèo ăn cho ngon."

Họ vừa mới nói đến đây, liền nghe được các công nhân đang dọn hàng bên thuyền hàng đột nhiên hoan hô.

Lão nhân ngạc nhiên: "Ồ, bên kia xảy ra chuyện gì?"

Phụ nhân cũng thả vắt mì trong tay xuống, đứng lên nhìn sang bên thuyền hàng.

Chỉ thấy từ trên thuyền hàng có một hán tử nhảy xuống, trên tay ôm một cái bình to, kinh hỉ hô lớn: "Mọi người xem, thì ra có một con thuyền hàng chở bình dầu, ta ngửi thấy, trong này toàn là dầu hạt cải, một bình dầu rất to."

Những người khác vang lên tiếng ồn ào.

Tiếp theo lại một công nhân nhảy xuống thuyền, trên vai gánh hai gánh thịt khô, vẻ mặt hắn không thể tin được hét lên: "Mọi người xem ta từ trên thuyền chuyển xuống cái gì, thịt a, thịt khô, rất thơm."

Người bên cạnh lại ồn ào.

Không chỉ là bọn họ, các công nhân khác cũng lần lượt phát hiện, hàng hóa lần này đã không chỉ có bột mì, chỉ có hai thuyền rưỡi bột mì, còn có nửa chiếc thuyền là chở đường, rau dưa, mỡ heo, dầu hạt cải, thịt khô, thịt bò khô, thịt gà khô...

Khi mấy thứ này được chuyển từ trên thuyền xuống, con mắt các lão bách tính Sơn Tây đều đăm đăm.

Có lầm hay không?

Mấy thuyền lớn lương thực đã là thực lực không hiểu nổi, vậy mà Hình đại đương gia còn có thể đưa tới những thứ này?

Thực lực này đáng sợ cỡ nào?

Một công nhân hưng phấn lao tới trước mặt Chiến Tăng, cười to nói: "Đại sư, đại sư mau nhìn xem, một miếng thịt bò khô rất to, thơm lắm, ông ngửi thử coi..."

"Phanh!" Chiến Tăng đập cho người đó một côn ngã ra đất, mắng: "Bần tăng là hòa thượng, ngươi cầm thịt qua cho bần tăng ngửi là có ý gì?"

Người đó đứng lên, vẻ mặt xấu hổ: "A, ta quên mất."

Mặc dù Chiến Tăng không ăn thịt, lại biết nhiều thịt như vậy đại biểu cho thực lực rất mạnh. Hắn từ xa liếc nhìn thuyền hàng, lại nhìn Lão Nam Phong đang bình tĩnh chỉ đạo đằng xa, thầm nghĩ: nếu đám người này thật sự là buôn muối lậu, bần tăng sẽ hái đầu xuống cho bọn chúng làm cầu đá. Buôn muối lậu Hình Hồng Lang chỉ là ngụy trang chúng đẩy ra bên ngoài, điểm này càng lúc càng rõ ràng, chỉ là không biết rốt cuộc chúng đang mưu đồ cái gì.

Ài! Mặc kệ họ mưu đồ cái gì, chỉ cần không hại người, mà là đang cứu người, vậy còn hơn xây bảy cấp Phù đồ rồi.

Lúc này, Lão Nam Phong từ trên thuyền ôm một bình dầu cải xuống, đi tới trước mặt phụ nhân nặn bánh quai chèo kia, đặt bình dầu vào trong tay nàng, cười nói: "Vừa rồi từ xa ta thấy hình như cô biết làm bánh quai chèo đúng không?"

Phụ nhân vội vàng gật đầu: "Quân gia, tiểu nữ tử sinh ra tại thôn Vĩnh Ninh thuộc xã Trương Doanh, ở nơi đó cả thôn chúng tôi đều biết làm bánh quai chèo."

Lão Nam Phong mừng rỡ: "Vậy còn chờ gì nữa, bình dầu này giao cho cô, nhanh chiên ra bánh quai chèo đi, con mẹ nó, lão tử muốn ăn bánh quai chèo đã rất nhiều năm rồi."

Phụ nhân: "Quân gia cũng rất nhiều năm chưa ăn bánh quai chèo rồi sao? Ôi chao, tiểu nữ tử đã 4 năm rồi chưa được ăn đây."

Lão Nam Phong cười: "Mới 4 năm, tính cái rắm, lão tử sắp 10 năm rồi chưa được ăn đây này."

Phụ nhân cạn lời.

Lão Nam Phong vẻ mặt buồn bực: "Rời khỏi Trung Nguyên phồn hoa này sắp 10 năm rồi... Ngay cả nằm mơ lão tử cũng muốn... khụ... ta nói những lời này với cô làm gì? Nhanh làm bánh quai chèo đi."

Phụ nhân vội vàng động thủ, một lần nữa bắc một cái nồi, trong nồi đổ vào dầu hạt cải.

Nửa nồi dầu a! Quá xa xỉ!

Phụ nhân hơi khẩn trương, nồi này nếu không cẩn thận bị đổ, chém đầu mình cũng không đủ đền. Người bên cạnh hiển nhiên cũng có ý nghĩ như vậy, tất cả đều trốn ra xa, rất sợ mình tay chân vụng về đụng đổ cái nồi.

Bị phỏng vẫn là việc nhỏ, lãng phí nửa nồi dầu tuyệt đối là tử tội! Tử tội!

Dầu sôi sùng sục.

Phụ nhân dùng tay run run kéo dài nắm mì, xoay tròn, cuốn thành hình dạng bánh quai chèo, sau đó thả vào trong nồi, xèo...

Mùi thơm có thể giết người trong nháy mắt tràn ngập, âm thanh nuốt nước miếng của Lão Nam Phong cách mấy trượng cũng có thể nghe được rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment