Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 427 - Chương 427: Trọng Điểm Là Gáo Phân Sao?

Chương 427: Trọng điểm là gáo phân sao? Chương 427: Trọng điểm là gáo phân sao?

Chẳng mấy chốc, trên bến tàu đã có không ít người ăn được bánh quai chèo.

Giòn, cắn một miếng vang lên tiếng rốp rốp.

Thứ này nếu bị Thiên Tôn tham ăn thấy được, chắc sẽ không đến mức khiến cho Thiên Tôn phát điên, người hiện đại trên cơ bản đều đã miễn dịch với thứ bánh quai chèo này, nhưng thứ này đối với những người sống trong cảnh hạn hán, ăn được một miếng thì đã rất thỏa mãn rồi.

Lão Nam Phong vừa ăn bánh vừa nhìn bầu trời, rơi lệ đầy mặt: "Ôi, thế giới Trung Nguyên phồn hoa của ta, bao nhiêu là thứ tốt."

Đang tức cảnh sinh tình.

Ba chiếc thuyền hàng đã dỡ hết hàng xong, trên tay thuyền trưởng của chiến thuyền cũng cầm một cái bánh quai chèo vừa mới chiên xong, quay về Lão Nam Phong phất tay, ném một ánh mắt, sau đó lớn tiếng hạ lệnh: "Chuẩn bị xuất phát, về nhà thôi."

Chiến thuyền và thuyền hàng đều rời khỏi bờ, hướng về thượng du.

Lão Nam Phong phấn chấn, nhét cả cái bánh quai chèo đem trong tay vào trong miệng, nhai rôm rốp, đồng thời nhanh chóng bò lên trên tiễn lâu cao nhất.

Hai lính gác trên tiễn lâu đang cầm kính viễn vọng nhìn xung quanh trong rừng cây xa xa, Lão Nam Phong thấp giọng nói: "Thấy gì chưa?"

"Thấy rồi." Lính gác thấp giọng nói: "Vừa rồi thuyền của chúng ta vừa mới rời khỏi bờ, có một người lủi ra từ trong rừng cây, sau đó thúc ngựa chạy về hướng bắc."

Lão Nam Phong giống như tổng tài bá đạo, cười rất gian: "Rất tốt, rất tốt!"

Hắn nhanh chóng bò xuống tiễn lâu, tiện tay tóm lấy một binh sĩ dân đoàn, cười nói: "Chuẩn bị tác chiến, bảo nhóm hỏa súng binh chuẩn bĩ sẵn sàng, mỗi người thủ một lỗ xạ kích."

Tường trại bằng gỗ chỉ có một lớp, trên đầu tường không có không gian cho người đứng, cho nên phương thức phòng ngự khác với phòng ngự tường thành, không thể ở trên đầu tường chuẩn bị gỗ lăn đá tảng, trường mâu binh của phe mình cũng không thể leo lên tường thành phòng ngự.

Nhưng loại tường một lớp này có thể đục lỗ, rất có lợi cho hỏa súng binh trốn và ngắm bắn.

Các binh sĩ mỗi người đều có một vị trí riêng, rất nhanh đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.

Lão Nam Phong dẫn theo hơn 200 kỵ binh Tạo Oanh để lại, chuyển tới trước một cánh cửa bên hông trại, cười nói: "Các ngươi chờ ở chỗ này, không có mệnh lệnh của bản tướng quân là không được lộn xộn."

Các kỵ binh: "Tuân lệnh!"

Các binh sĩ bắt đầu động như thế, trong trại liền tràn ngập bầu không khí khẩn trương, các lão bách tính lập tức liền phát hiện dị thường, bắt đầu thấp giọng nghị luận: "Thấy gì chưa? Họ đang chuẩn bị chiến tranh."

"Sắp đánh rồi sao?"

"Khẳng định là lưu khấu tới rồi nhỉ?"

"Trời ơi, vậy chúng ta phải làm sao đây? Thuyền đại pháo của chúng ta vừa mới rời đi, lưu khấu lập tức sẽ tới? Đám lưu khấu này cố ý chờ thuyền đại pháo của chúng ta đi sao?"

"Không có thuyền đại pháo, những buôn muối lậu này chỉ có mấy trăm binh, có thể đánh thắng mấy nghìn lưu khấu không?"

Các lão bách tính trong lòng vô cùng hoang mang, rất nhiều người chạy tới bên cạnh Chiến Tăng, chờ hắn quyết định.

Chiến Tăng thở dài: "Mọi người cầm vũ khí lên, gậy gộc, cuốc xẻng, bừa cào, nắp nồi, gáo phân, có cái gì cầm cái đó, mấy ngày nay mọi người đều được ăn no, đã có sức lực, tạp binh bên lưu khấu cũng không mạnh hơn mọi người đâu, không phải sợ."

"Đại sư, vũ khí khác chúng tôi đều có, gáo phân thì chúng tôi lại không có."

Trên cái đầu trọc của Chiến Tăng nổi hai sợi gân xanh: "Trọng điểm những lời bần tăng vừa nói là gáo phân sao? Các ngươi có thể nắm lấy trọng điểm được không vậy?"

Đại quân của Lão Trương Phi tới rồi!

Vẫn là kiểu cách cũ, vừa tới chính là mấy nghìn người.

Người này lần trước đánh bến tàu Cổ Độ bị chiến thuyền nã đại pháo một trận, Tuyến thang thương binh trên thuyền còn bắn chết vài đầu mục hãn phỉ, khiến cho hắn bị tổn thất không nhỏ, trận chiến Phổ Cứu tự còn tổn thất nghĩa tử Tiểu Trương Bao của hắn.

Thế nhưng.

Lần này tới đây nhân số của người này lại càng nhiều hơn.

Đây coi như một đặc sắc điển hình của chiến tranh nông dân Minh Mạt, trong giai đoạn đầu, đại quân lưu khấu hầu như là đánh đâu thua đó, thế nhưng càng thua người càng nhiều, mặc kệ quan binh đánh họ thế nào, họ đều có thể càng ngày càng nhiều.

Mới tháng trước đánh cho chúng một trận tơi bời, tháng sau hắn lại có thêm một nghìn người!

Ngươi có tin không?

Lão Nam Phong miệng ngậm một lá cỏ, vẻ mặt xem thường nhìn tặc quân càng đi càng gần, cũng lười thổ tào.

Cao Sơ Ngũ lại lắc đầu, phát ngôn theo tư duy đúng chuẩn của thôn Cao Gia: "Bọn người kia lại ép buộc lão bách tính của các thôn trang xung quanh rồi."

"Thôn trang ngoài thành Bồ Châu, chắc cũng không tìm được bao nhiêu người sống nữa rồi." Lão Nam Phong nói: "Xung quanh bị bọn chúng quét hết vòng này vòng khác, người sống nếu không phải trốn vào thành Bồ Châu thì chính là trốn vào Phổ Cứu tự, sau đó đến chỗ của chúng ta."

Nói đến đây, Lão Nam Phong nhếch miệng cười: "Cao tướng quân, ngươi biết điều này ý nghĩa là gì không?"

Cao Sơ Ngũ: "Hắc? Thử ta hả? Đừng tưởng ta ngu, nếu ta nghĩ kỹ càng, ta cũng sẽ đạt được đáp án chính xác."

Hắn bắt đầu động não!

"Tách!"

Bóng đèn trên đầu sáng lên, có rồi. Cao Sơ Ngũ cười nói: "Việc này ý nghĩa chúng ta lái Xe Mặt Trời bên ngoài thành Bồ Châu sẽ không đâm chết người qua đường nữa, có thể thoải mái tăng tốc."

Lão Nam Phong cùng các Binh sĩ bên cạnh đều nghẹn họng.

An tĩnh, an tĩnh một cách quỷ dị.

Một hồi lâu Lão Nam Phong mới ôm ngực nói: "Ý nghĩa đám người Lão Trương Phi này nếu không đánh thành Bồ Châu sẽ không có gì mà cướp nữa, phải rời khỏi khu vực này, đi tai hoạ khu vực tiếp theo."

Cao Sơ Ngũ: "Ôi, vậy sao được? Không thể để cho chúng đi tai họa những người khác."

Lão Nam Phong cười một tiếng: "Vậy phải ở chỗ này giết Lão Trương Phi."

Cao Sơ Ngũ siết chặt nắm tay: "Được! Giết hắn."

"Giết chúng nó!" Cùng lúc đó, trong đội quân càng càng lúc càng tiếp cận ngoài trại, tặc tù Lão Trương Phi cũng đang lớn tiếng ra lệnh: "Đám buôn muối lậu trong trại này đã giết Tiểu Trương Bao con ta, ta muốn đám buôn muối lậu kia muốn sống không được, muốn chết không xong."

"Thuyền đại pháo của đối phương đã rời khỏi! Bản thân Hình Hồng Lang cũng không có mặt, đám buôn muối lậu lưu thủ trong trại như rắn mất đầu, chỉ là một đám ô hợp thôi."

Lão Trương Phi hét lớn: "Chúng tiểu nhân ra sức một chút cho ta, đánh hạ cái trại này, ba thuyền lương thực kia sẽ thuộc hết về chúng ta."

"Hú hú, lương thực!"

Nếu nói báo thù cho Tiểu Trương Bao, đám tặc quân sẽ không có nhiều hứng thú, nhưng nếu nói cướp lương thực thì chúng sẽ có tinh thần hơn nhiều.

Cả ba thuyền lương thực lớn sẽ có ý nghĩa gì?

Phát tài! Tự do lương thực!

Không ít lưu khấu mắt đỏ lòm.

Lão Trương Phi thấy sĩ khí tăng vọt, trong lòng cũng không khỏi cười thầm, rất tốt, có khí thế như vậy, trận này ổn rồi, mặc dù đối phương không có pháo thuyền, nhưng hỏa súng vẫn có một ít, thứ đó khi bắn vang lên đoàng đoàng, sẽ tạo thành tổn thương rất lớn đối với sĩ khí.

Nhưng hắn dùng lương thực kích động bộ hạ, khiến đám lưu khấu này đều tiến vào hình thức cướp lương điên cuồng, đến lúc đó đả kích của hỏa súng đối với họ sẽ giảm bớt rất nhiều.

Chỉ cần tất cả bộ hạ đều liều mạng không sợ chết, công phá một trại gỗ thôi sẽ không gặp bao nhiêu khó khăn.

"Lấy tấm ván gỗ chúng ta đã chuẩn bị sẵn ra đây."

Lão Trương Phi ra lệnh một tiếng, đám tặc binh lấy ra rất nhiều tấm ván gỗ dày, thứ này ít nhất dày một tấc rưỡi, rất nặng, tặc binh phải một người cầm một tấm ván gỗ cũng rất vất vả, nhưng thứ này dùng để ngăn cản đạn của hỏa súng lại rất hiệu quả.

Bình Luận (0)
Comment