Mấy năm nay Lão Trương Phi tạo phản cũng không làm không, từ năm đầu Sùng Trinh đã theo Không Dính Bùn khởi nghĩa tạo phản, đến bây giờ đã là hơn ba năm cuộc đời quân lữ rồi, khi tác chiến với quan binh và dân đoàn các nơi cũng đã tích lũy rất nhiều kinh nghiệm tác chiến phong phú.
Hiện tại hắn đã rất rõ ràng uy lực của loại vũ khí như Tam nhãn thần súng và điểu súng.
Những hỏa súng này tỉ lệ trúng đích cực thấp, hơn nữa uy lực cũng không cao, khoảng cách ngoài 30 trượng trên cơ bản không thể nào bắn xuyên tấm ván gỗ dày một tấc.
Đương nhiên, khoảng cách càng gần, khả năng đạn chì xuyên qua ván gỗ cũng càng lớn.
Khi đến khoảng cách khoảng mười trượng, ván gỗ dày một tấc liền có nguy hiểm bị bắn xuyên.
Cho nên, hắn bảo các hãn phỉ chế tạo loại ván gỗ dày một tấc rưỡi này.
Độ dày của nó tương tự như cái thớt vừa dày vừa to, lại còn rất nặng, một tay về cơ bản không thể nào cầm được, phải hai tay đỡ, mép ván gỗ để sát trên mặt đất, chậm rãi đẩy về phía trước, cho dù tiến vào khoảng cách mười trượng, Tam nhãn thần súng và điểu súng cũng không thể bắn xuyên được loại ván gỗ dày như vậy.
Các hãn phỉ có thể dựa vào loại ván gỗ này đi tới khoảng cách đủ gần trước mặt bên địch.
Chỉ cần áp sát từ bốn đến năm trượng, các tặc binh có thể bỏ ván gỗ đi, bước dài lẻn tới bên cạnh tường trại bằng gỗ.
Mà tường trại này rất mỏng, chỉ có một lớp, trên đầu tường không thể cho người đứng, cho nên trên đầu tường sẽ không có người thủ, các tặc binh có thể dễ dàng leo lên, chỉ cần công phá bức tường trại này, phe mình sở hữu ưu thế về nhân số liền thắng chắc.
"Không cần nói nhảm với người trong trại nữa, trực tiếp tiến công." Lão Trương Phi vung tay lên: "Chúng ta rất gấp, phải trước khi Hình Hồng Lang trở về san cái trại này thành bình địa."
Đại quân tặc khấu chỉ thoáng chỉnh đốn trận hình một chút tại nơi khoảng cách hai lần tên bắn là khoảng 260 bước, rồi bắt đầu ép về phía trại, lưu phỉ đi đầu tiên thì giơ ván gỗ lên, cố gắng đẩy chúng nó chậm rãi tiến về phía trước.
Chúng vừa tiến lên, khiến lão bách tính trong trại vô cùng hoang mang lo sợ.
Lượng lớn bách tính từ Phổ Cứu tự qua đây đã bắt đầu khóc la, người già và phụ nữ trẻ em tập trung lại, người run rẩy, các thanh niên trai tráng cũng đầu đầy mồ hôi, nắm thật chặt nông cụ trong tay.
Lại nghe thấy Lão Nam Phong ở trên tiễn lâu cao cao cười ha hả: "Ai nhát gan cũng đừng leo lên tường nhìn, thành thật trốn trong nhà gỗ đi, không nhìn sẽ không sợ."
"Không nhìn sẽ càng sợ a."
Tiễn lâu chỉ có ba cái, hiện tại trên ba tiễn lâu đều tập trung không ít cung tiễn thủ chen chúc nhau, nhưng không gian tiễn lâu có hạn, cung tiễn thủ trên đó gom lại một chỗ cũng chỉ 20 người, bọn họ lấy ra Khai Nguyên cung, ước lượng khoảng cách đã đủ, liền bắn vèo vèo về phía tặc quân phía dưới.
Cung tiễn bắn từ trên cao có thể dễ dàng lướt qua ván gỗ giơ lên ở đằng trước và rơi xuống đầu tặc binh phía sau.
Nhưng các tặc binh cũng có chuẩn bị, người phía sau không có ván gỗ để dùng, lại có bì thuẫn mộc thuẫn, nắp nồi các loại giơ lên, ngăn cản tên thưa thớt từ trên tiễn lâu bắn xuống, có phần nhẹ nhõm.
Có mấy tặc binh thiếu kiên nhẫn còn kéo cung hướng về tiễn lâu bắn trả, thế nhưng lấy chỗ thấp bắn lên chỗ cao, tầm bắn rõ ràng còn kém một đoạn, mà cung của chúng dùng cũng không bằng Khai Nguyên cung của dân đoàn thôn Cao Gia, tên bay đến nửa đường liền yếu ớt rớt xuống, bắn lên trên tường trại, phát ra âm thanh "đốc đốc".
Hỏa súng binh phía sau tường trại cũng ước lượng khoảng cách, đã nhịn không được muốn ra tay cùng lúc, không ít người đã lật tấm che lỗ xạ kích lên, đưa mắt nhìn xung quanh ra phía bên ngoài.
Lão Nam Phong lại lớn tiếng kêu lên: "Hỏa súng binh ổn định, khoảng cách này không thể bắn xuyên thuẫn dày của bọn chúng, đừng tuỳ tiện lãng phí đạn."
Hỏa súng binh đành phải cố gắng ổn định.
Các tặc binh tiếp tục đẩy mạnh về phía trước, đi rất thoải mái, không mất thời gian bao lâu chúng đã tiến vào khoảng cách 20 trượng...
Đến cự ly này, đối diện vẫn chỉ có vài mũi tên thưa thớt bay tới, quả thực khiến chúng cảm thấy rất buồn cười, Lão Trương Phi cũng không khỏi cười ha hả: "Ha ha ha, Hình Hồng Lang không ở đây, binh còn lại trong trại này toàn là phế vật, căn bản không biết nên đánh thế nào, chúng ta đã đến khoảng cách này mà bọn chúng chưa dám bắn một phát đạn nào. Chúng tiểu nhân, xốc lại tinh thần, lương thực trong trại rất nhanh là của chúng ta rồi."
Đúng lúc này, Lão Nam Phong nói với các cung thủ trên tiễn lâu: "Đi xuống đi, nên thay người rồi."
Các cung thủ gật đầu, nhanh chóng đi xuống tiễn lâu, tiếp theo, Cao Sơ Ngũ dẫn theo 20 ném lựu binh leo lên trên.
Cao Sơ Ngũ: "Khoảng cách này đã đủ rồi, đã tiến vào tầm ném của ném lựu binh."
Lão Nam Phong cười hắc hắc: "Ừm, Phong hoả đài, châm lửa."
Chính giữa trại, một đống lửa đã chuẩn bị từ trước được đốt lên, một luồng khói đặc bay lên cao...
Trên mặt sông phía bắc, thuyền trưởng chiến thuyền đã đợi từ lâu lập tức mừng rỡ: "Chiến thuyền xuất phát, quay về bến tàu Cổ Độ."
Lão Nam Phong cười hắc hắc: "Cao tướng quân, ta chuẩn bị dẫn Kỵ Binh doanh đánh ra ngoài, bên này phải xem ngươi rồi."
Cao Sơ Ngũ nhếch môi cười: "Ta sẽ đánh số còn lại."
"Được!"
Lão Nam Phong cũng nhanh chóng leo xuống tiễn lâu, xoay người leo lên một con chiến mã và chạy tới cửa hông trại, ở chỗ này, hơn 200 kỵ binh đã chờ rất lâu ở đây rồi. Lão Nam Phong dược mã hoành thương, đứng ở phía trước nhất các kỵ binh cười nói: "Đừng hoảng hốt, để Cao tướng quân đánh trước một lúc đi."
Ra tay trước đương nhiên là Cao Sơ Ngũ.
Hắn là nam nhân trong ném lựu doanh có thể ném lựu đạn bay xa nhất trong thôn Cao Gia, khi man lực bạo phát, có thể ném tới khoảng cách khoảng 80 mét.
Nhưng ném lựu binh bình thường là còn xa mới bằng Cao Sơ Ngũ, phần lớn chỉ ném xa khoảng 20 trượng.
Cho nên Lão Nam Phong mới đợi tặc quân tiến vào 20 trượng mới đổi hết cung tiễn thủ trên tiễn lâu thành ném lựu binh.
Cao Sơ Ngũ vừa ném...
20 ném lựu binh đã leo lên trên tiễn lâu liền cùng nhau châm ngòi nổ.
"Oa, trên tiễn lâu chật quá, ta không có không gian chạy lấy đà, ném không xa được."
"Vậy ít nhất cũng phải ném 17 đến 18 trượng chứ?"
"Mẹ nó, ngòi nổ cũng châm rồi, không ném cũng phải ném."
"Mau ném đi, bằng không thì nổ chết cả mình bây giờ."
Trên tiễn lâu nho nhỏ tiếng cười mắng um sùm, 20 lựu đạn ngòi nổ đuổi theo lựu đạn của Cao Sơ Ngũ ném ra đồng thời bay ra ngoài.
Lúc này tặc binh đang tiến lên rất hăng hái...
Hỏa súng mà mình đề phòng cũng không nổ súng, đám buôn muối lậu đang run rẩy trong trại, họ cảm giác mình đã thắng chắc rồi.
Ai ngờ đúng lúc này, một đống quả cầu màu đen từ trên trời rơi xuống phía sau bức tường ván gỗ.
Các hãn phỉ đầu óc không phải quá nhanh nhạy quay đầu nhìn thoáng qua quả cầu đen trên mặt đất, khi trong đầu còn đang suy nghĩ "đây là cái gì", ngòi nổ trên quả cầu đúng lúc cháy hết,"ầm" một tiếng, quả cầu nổ tung.
Mảnh đạn mắt thường khó mà nhìn thấy trong nháy mắt đánh ngã toàn bộ một vòng hãn phỉ xung quanh xuống đất.
Có một số người trước khi chết thậm chí không kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Mà đám tặc binh cầm ván gỗ cũng không khỏi ngã trái đổ phải, bức tường ván gỗ trong nháy mắt liền rối loạn.
Các hỏa súng binh vừa nhìn thấy cảnh này, ngay cả mệnh lệnh cũng không cần chờ, liền kéo lên tấm che, thò điểu súng ra ngoài từ lỗ xạ kích, nhắm vào tặc quân và nổ súng!