Ván gỗ vừa đổ xuống, hỏa súng binh đã có thể bắn thoải mái không còn kiêng kỵ gì nữa.
Trên tường trại một loạt tấm che được lật lên, lộ ra trên trăm lỗ xạ kích, một trăm hỏa súng binh đều thò điểu súng của mình ra ngoài.
"Đoàng đoàng đoàng đoàng!"
Khói trắng bốc lên một loạt, hỏa súng đã khai hoả.
Hỏa súng của họ vẫn lấy Hoạt thang thương là chủ, bởi vì chế tạo rãnh nòng súng đối với thôn Cao Gia vẫn là một chuyện khó khăn, chế tạo thủ công, tốc độ rất chậm, Tuyến thang thương binh hiện tại phân phối vẫn còn chưa nhiều.
Hơn nữa Tuyến thang thương còn tồn tại một vấn đề lớn đó là "nạp đạn rất chậm", tốc độ còn chậm hơn cả Hoạt thang thương hai ba lần, khi đối phó với quân lưu khấu với số lượng khổng lồ, tốc độ nạp đạn của Tuyến thang thương vẫn còn không theo kịp, cho nên thôn Cao Gia vẫn lấy Hoạt thang thương là chủ lực.
Một trăm cây Hoạt thang thương cùng nhau nổ súng, viên đạn bay tùm lum, cánh cửa vận mệnh sẽ lựa chọn ngẫu nhiên những tên xui xẻo để nhận lấy những viên đạn chì này, mà bức tường ván gỗ trải qua bị lựu đạn phá hư đã vô lực bảo vệ những tên xui xẻo này.
Trong nháy mắt, hàng trước hãn phỉ ngã xuống một loạt.
Hiện tại kịch bản người thôn Cao Gia dùng ném lựu binh phá hư bức tường thuẫn sau đó đổi thành hỏa súng binh công kích đã thuận buồm xuôi gió.
Sau một vòng công kích, các hỏa súng binh lập tức bắt đầu nạp đạn.
Nếu những binh sĩ này đối mặt với tặc binh xông thẳng tới mặt, họ có thể còn có chút hoảng loạn, thế nhưng hiện tại họ trốn phía sau tường trại, chỉ cách một cái lỗ xạ kích mà bắn, tường trại tạo cho họ cảm giác rất an toàn, hoàn toàn không hãi sợ cung tiễn của hãn phỉ bắn trả.
Dưới tình huống an tâm này, tâm lý sẽ tương đối ổn định, tốc độ nạp đạn cũng sẽ ổn định hơn, thao tác dựa theo tốc độ như khi huấn luyện, chỉ 30 giây hoàn thành một bộ động tác nạp đạn, lông mày cũng không nhăn một cái...
Mà cùng lúc đó, bên phía tặc binh cũng không nhàn rỗi.
Chúng sớm đã chuẩn bị tâm lý đối với việc trong trại có hoả súng, mặc dù bị quả cầu đen không hiểu kiểu gì khiến chúng trở tay không kịp, thế nhưng sau một vòng hỏa súng oanh tạc cũng không làm cho chúng sợ hãi.
Hai chữ "lương thực" mà Lão Trương Phi động viên trước khi đánh, hiện tại đang hừng hực thiêu đốt trong đầu trong lòng họ, đã thiêu hủy lý trí của họ.
Một đám hãn phỉ dứt khoát ném đi ván gỗ trong tay, cái thứ vừa dày lại vừa nặng này ảnh hưởng tới họ phát huy, còn cần cái chó gì. Sau khi ném xuống, người nhẹ hẳn ra, khoảng cách chỉ còn lại chưa tới mười trượng, liền cắm đầu lao tới.
Khoảng cách này chỉ cần dốc hết sức chạy, không phải là chuyện 20 lần chớp mắt hay sao?
Lượng lớn hãn phỉ hú lên rồi lao tới.
Lần này, tốc độ đã phân cấp bậc.
Biên quân và Vệ sở binh khoác giáp trên người lao tới tương đối chậm, ngược lại những tạp binh bình thường không có giáp lại nhanh hơn, cũng chỉ mười lần chớp mắt đã có người lao tới phía dưới tường trại và sát bên cửa trại...
Mà lúc này, phát thứ hai của các hỏa súng binh còn chưa nạp đạn xong...
Một hãn phỉ va mạnh vào cửa mộc trại, muốn dựa vào thể trọng của mình phá tan cửa, thế nhưng cửa trại làm từ những thân cây to buộc thành đâu có dễ dàng phá vỡ như vậy, người đó cố sức va chạm, cửa trại chỉ hơi lắc lư.
Giữa hai thân cây có một cái khe, một cây trường mâu đột nhiên thò ra, đâm phập một tiếng trên người hãn phỉ, hãn phỉ kêu một tiếng rồi ngã xuống.
"Cửa trại không dễ phá! Phía trên có lỗ, trường mâu sẽ thò ra ngoài."
Có người kêu to: "Leo tường."
Trên đầu tường không có thủ binh, leo tường cũng là một việc rất dễ, một đám hãn phỉ khinh trang lập tức bắt đầu leo lên tường trại, nhưng lúc này, thời gian 30 giây đã tới, lỗ xạ kích trên tường lại mở tấm che lên, điểu súng từ bên trong thò ra, cự ly xạ kích hầu như là số 0, đoàng đoàng đoàng đoàng!
Âm thanh lẫn lộn, các hãn phỉ lao tới dưới tường trại lập tức ngã xuống một loạt.
Sau đợt bắn này, các hỏa súng binh đã không còn cơ hội để nạp đạn nữa.
Toàn bộ hỏa súng binh đều lui về phía sau, rời khỏi vị trí phía sau tường trại.
Trường mâu binh vẫn rảnh rỗi đến phát chán lúc này lại thế chỗ vào, giơ lên nỏ cầm tay đã kéo dây sẵn, nhắm ngay đầu tường.
Một hãn phỉ vừa mới leo lên đầu tường liền nghe được âm thanh dây cung chấn động, một mũi tên phập một tiếng bắn giữa khuôn mặt hắn, hãn phỉ kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống.
Nhưng rất nhanh lại một tặc binh khác bò lên đầu tường.
Tên này còn rất thông minh, vừa mới bò lên lập tức cúi đầu xuống, mấy mũi tên sượt qua đầu hắn, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, cười lớn một tiếng rồi nhảy xuống.
Hai chân vừa mới chạm đất, ít nhất ba cây trường mâu đồng thời đâm vào trên người hắn.
Các kỵ binh ở bên hông trại thấy tình hình chiến đấu bên này trông rất khẩn cấp, mấy kỵ binh hơi hoảng hốt: "Tướng quân, chúng ta có cần đi hỗ trợ không?"
Lão Nam Phong lắc đầu: "Kỵ Binh doanh chờ thêm, đừng động!"
Chỉ thấy các vị trí bên tường trại đều có tặc nhân thò đầu ra.
Lúc này ném lựu binh cũng không dùng được rồi, khoảng cách này ném lựu đạn sẽ chỉ ngộ thương người một nhà, Cao Sơ Ngũ rống lên một tiếng, từ trên tiễn lâu trượt xuống, sau đó tháo xuống từ trên lưng thanh đại khảm đao sống dày mà Hình Hồng Lang tặng cho hắn, một đao quét ngang, trong nháy mắt đã chém một hãn phỉ thành hai đoạn.
Một bên khác, bên tường khu vực của lão bách tính cũng có hãn phỉ leo qua tường.
Bên này một đám lão bách tính, cầm nông cụ, chần chừ không dám lên.
Chiến Tăng khẽ quát một tiếng liền xông lên, tiêu côn trong tay múa kêu vù vù, ánh côn chớp động, hai hãn phỉ vừa mới tới còn chưa rõ ràng đã xảy ra cái gì, đã bị một trận loạn côn đập ngã ra đất.
Chiến Tăng: "A Mễ Thâu Phật! Các ngươi đừng..."
Hắn còn chưa nói hết câu, lão bách tính phía sau cũng ào lên, cuốc xẻng bừa cào đập túi bụi, hai hãn phỉ bị đánh thành thịt vụn.
Chiến Tăng: "Các ngươi lại... Bần tăng từ lâu đã phóng hạ đồ đao, không sát sinh, hai cái mạng này chắc không tính là bần tăng giết phải không?"
"Đại sư, đừng xoắn xuýt nữa... tặc qua nữa kìa."
Một nông phu hét lớn.
Chiến Tăng quay đầu qua, vừa lúc trông thấy một hãn phỉ bò lên trên tường trại và ném một thanh phi đao về phía hắn, đây cũng không biết là kỹ năng giang hồ gì, trên chiến trường mà con chơi ném phi đao. Chiến Tăng vội vàng nghiêng đầu tránh đi, nhưng vẫn chậm một chút, phi đao sượt qua mặt hắn, khẽ cắt ra một vết thương.
Chiến Tăng đưa tay sờ lên mặt, máu dính đầy tay.
"A! Thấy máu rồi." Hai tiểu hòa thượng từ Phổ Cứu tự qua đây kinh hô: "Không ổn, Chiến Tăng đại sư thấy máu rồi, người một nhà xung quanh mau tránh ra, rời khỏi bên cạnh đại sư ngoài ba trượng."
Chỉ thấy vẻ mặt Chiến Tăng trong nháy mắt thay đổi, từ một cao tăng hòa ái dễ gần trong nháy mắt biến thành một la hán hung thần ác sát.
Hai con mắt cũng biến thành đỏ như máu, cả người toả ra sát khí nồng đậm, giống như một cuồng ma khát máu mới được thả ra từ Địa phủ: "Ai? Con mẹ nó đứa nào dám làm đổ máu của lão tử? Chưa từng nghe qua tên của lão tử sao? Tư thương buôn muối Hà Bình ăn thịt người, khi lão tử giết người như cỏ rác, đám nhóc con các ngươi còn chưa sinh ra đâu."
Hà Bình vung lên tiêu côn, binh một tiếng đập một hãn phỉ vỡ cả đầu, lại xoay người, tiêu côn dùng giống như trường thương, mũi côn phập một tiếng đâm trúng cổ họng một hãn phỉ, vang lên tiếng xương cổ vỡ vụn...