Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 430 - Chương 430: Chiến Tăng Và Hà Bình

Chương 430: Chiến Tăng và Hà Bình Chương 430: Chiến Tăng và Hà Bình

Hà Bình vung tiêu côn, đại khai sát giới phía sau tường trại.

Trên tay chỉ là một cây gậy, không phải lưỡi đao sắc bén, thế nhưng tuyệt không ảnh hưởng hiệu suất giết người của hắn, một gậy bể đầu, lại một gậy chọc đứt cổ họng đối thủ, một gậy chọc hạ âm...

Mỗi một chiêu đều có thể nói hung mãnh âm hiểm, chiêu chiêu đều là sát thủ.

Liên tục bảy tám hãn phỉ leo qua tường đều bị hắn một hai chiêu đánh trúng yếu hại, bị chết không thể chết lại.

Lão bách tính phía sau kinh hãi không nhẹ!

Không nghĩ tới Chiến Tăng đại sư luôn hoà ái dễ gần, sau khi biến thân thành Hà Bình lại phát điên trở nên kinh khủng như vậy.

Có người la lên: "Hà Bình? Không phải là... Hà Bình kia chứ?"

"Tư thương buôn muối ăn thịt người, Hà Bình!"

"Trời ơi."

"Nghe nói mỗi bữa cơm hắn đều phải ăn một người."

"Thiệt hay giả? Bà nội cha!"

Trong khi nói mấy câu, toàn bộ hãn phỉ leo qua trường đã bị Hà Bình giết sạch, bên người là khoảng mười cỗ thi thể nằm ngổn ngang, máu và não đổ đầy đất, nhất thời nửa khắc không ai dám công tới nữa. Lúc này đầu óc Hà Bình mới tỉnh táo lại, tròng mắt từ trạng thái sung huyết chậm rãi khôi phục lại màu sắc trắng đen rõ ràng.

Hắn nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: "Vừa rồi đã xảy ra cái gì? Hình như bần tăng bị bất tỉnh một lúc, ở đây đảo mắt đã chết nhiều người như vậy rồi? Các ngươi không thể như vậy! Chúng ta phải ôm lòng từ bi, cho dù đối phương là tặc, chúng ta cũng phải lấy cảm hóa là chủ, A Mễ Thâu Phật! Thiện tể thiện tể!"

Mọi người cạn lời.

"Hình như hiện tại hắn lại biến thành Chiến Tăng đại sư rồi."

Hai tiểu hòa thượng la lên: "Đại sư, lại có tặc tử leo qua kìa."

Chiến Tăng chợt quay đầu lại, thấy một đầu mục hãn phỉ lại leo qua tường nhảy xuống, tay hắn vung tiêu côn lên, chỉ dùng hai ba chiêu đã quật ngã hãn phỉ kia ra đất, một cước giẫm lên: "Thí chủ phóng hạ đồ đao..."

Một câu còn chưa nói hết, nông dân bên cạnh lao tới cùng cái cuốc, đập đầu của đầu mục hãn phỉ nát nhừ.

Chiến Tăng: "Sát nghiệt này, không tính là ta tạo đúng không?"

Mọi người lau mồ hôi lạnh: "Không tính, không tính!"

"Mau tới bên này, bên này không ngăn được rồi."

Có người kêu to, chỗ tường bên kia đã có bảy tám hãn phỉ leo vào, mà lão bách tính cầm nông cụ là không ngăn được, bị hãn phỉ đuổi chạy khắp nơi.

Chiến Tăng thoắt cái vọt qua: "Phóng hạ đồ đao đi!"

Hắn vung tiêu côn, một người ngăn cản bảy hãn phỉ, không muốn sát sinh nên côn trong tay không thi triển được, không chịu dùng một sát chiêu nào, trong nháy mắt đã rơi xuống hạ phong, bị hãn phỉ công kích cực kỳ nguy hiểm.

Một tiểu hòa thượng la to: "Đại sư, trên mặt ngươi chảy máu rồi kìa."

Chiến Tăng đang vội vàng cũng đưa tay lên mặt sờ một cái, máu đầy tay: "Hả?"

Tròng mắt hắn đột nhiên lại biến thành màu đỏ: "Ai? Con mẹ nó đứa nào dám làm đổ máu của lão tử? Chưa từng nghe qua tên tuổi của tư thương buôn muối ăn thịt người Hà Bình sao?"

Hà Bình xuất thủ, không có một chiêu là thủ hạ lưu tình, chiêu chiêu đều là sát thủ. Hắn một côn đánh bể đầu một hãn phỉ, lại trở tay một côn đâm lủng mắt một hãn phỉ, đâm cho người đó bay cả tròng mắt ra ngoài, quá kinh khủng.

Bóng côn chớp động một hồi, bảy tám hãn phỉ đều ngã xuống.

Trong khoảng thời gian ngắn không ai công hắn nữa, tròng mắt lại chuyển sang màu sắc bình thường. Chiến Tăng nhìn trái ngó phải: "Chậc, quá hung tàn, các ngươi giết người rơi cả tròng mắt ra đất, phần tội nghiệt này cũng quá lớn, A Mễ Thâu Phật! Thiện tể thiện tể! Bần tăng phải niệm kinh giúp các ngươi hóa giải phần nhân quả này..."

Người của Kỵ Binh doanh đến bây giờ còn chưa ra tay, cả đám người hoảng hốt trong lòng không yên, liên tục quay đầu nhìn sang bên tường trại: "Tướng quân, tường trại báo nguy, chúng ta còn chưa xuất kích sao?"

"Không vội!"

Lão Nam Phong: "Thoạt nhìn rất nguy hiểm, trên thực tế không có vấn đề gì. Tặc tử bò qua bên này tường cũng không nhiều, người của chúng ta vẫn còn đứng vững.

Phần tâm tính này, người thôn Cao Gia thật sự kém xa.

Người thôn Cao Gia trước đây khi đánh trận, vừa ra tay đều sẽ giở hết bài ra. Đây vẫn là lần đầu tiên đụng phải người lĩnh quân như hắn, có kỵ binh tốt như vậy lại áp chế không xuất thủ, khiến đám kỵ binh không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Lão Nam Phong: "Chờ một chút!"

Hắn tiếp tục đợi, bản trận của tặc quân lại bắt đầu tiến lên trước.

Thấy bên tường trại đánh rất kịch liệt, mà hỏa súng và lựu đạn cũng không dùng nữa, Lão Trương Phi cũng cảm giác đến lúc rồi, chủ lực của mình đã có thể đẩy lên toàn bộ.

Tuổi tác của hắn không nhỏ, không phải là loại đầu lĩnh suất lĩnh hãn phỉ xông pha chiến đấu, mà là đầu lĩnh thích chỉ huy ở phía sau, khi khai chiến sẽ đứng ở vị trí phía sau cùng, nếu như phía trước đánh thua, hắn cũng rất dễ có thể trốn thoát.

Chỉ khi đã xác nhận ưu thế đại chiến rồi, hắn mới có thể dẫn bản trận áp sát tới trước.

Cẩn thận như vậy, khiến hắn có thể lăn lộn ba năm tại Minh Mạt loạn thế còn chưa chết, mấy lần bị quan quân đánh bại, hắn đều có thể tìm đường đào thoát được.

Mà hiện tại, thấy hãn phỉ dưới trướng không ngừng leo qua tường trại, hắn liền cảm giác được đã nắm chắc thắng lợi, bản trận của mình cũng nên lên rồi, bằng không thì, người của tiền trận sẽ cướp sạch lương thực, thân binh của mình sẽ không được chia bao nhiêu lương, điều đó cũng không vui.

"Tiến về trước!"

Đại đội tặc binh áp sát về phía trước...

Đúng lúc này, Lão Nam Phong phấn chấn: "Kỵ Binh doanh, chuẩn bị xuất kích, hai tên canh cửa chú ý, ta bảo mở cửa, ngươi liền kéo cửa ra."

Các kỵ binh phấn chấn!

Cùng lúc đó, trên mặt sông có một chiếc thuyền lớn đang chạy như bay tới.

Thuyền đại pháo tới rồi!

Thuyền trưởng là gia đinh của Bạch gia bảo, cũng là một người già chuyện, rất có phong phạm của Bạch gia. Hắn tự tay điều chỉnh đại pháo ở mũi thuyền xong, nhắm ngay bản trận của Lão Trương Phi, cười to: "Ta theo lão gia học môn Xạ này, ta cũng được một phần sáu của quân tử rồi."

"Khai hỏa!"

Thuỷ binh trên thuyền cùng rống lên.

Năm khẩu đại pháo bên mép trái chiến hạm cộng thêm đại pháo ở mũi thuyền, đồng thời khai hoả...

"Oanh oanh oanh oanh!"

Đại pháo nổ vang.

Đội ngũ Lão Trương Phi vừa mới dẫn theo bản đội bắt đầu tiến về trước, lập tức trở thành đối tượng đại pháo trọng điểm nhắm vào, dù sao tặc khấu phía trước đã bò lên tường trại, đại pháo cũng không dám hướng về người một nhà, mà đội hình của Lão Trương Phi lại chỉnh tề từ phía sau tiến lên, người lại đứng dày đặc, chính là đối tượng dễ khi dễ.

Đạn pháo rơi xuống bản trận của Lão Trương Phi, đập cho máu thịt văng tung toé, quân trận lập tức rối loạn.

Lão Trương Phi ngẩn ra.

Hắn rõ ràng phái người nhìn chiến thuyền rời đi, biến mất trên mặt sông cách xa vài dặm, hắn mới bắt đầu tiến công a, chiến thuyền này không ngờ trở về nhanh như vậy? Điều này không thể nào! Ít nhất phải vài ngày sau mới quay lại.

"Mẹ nó, trúng kế rồi."

Lão Trương Phi kịp phản ứng, đối phương đang chơi hắn, cột khói đen bốc lên trước khi khai chiến chắc là tín hiệu gọi chiến thuyền quay lại.

Thuyền vừa trở về, đại pháo liền khai hoả liên tục không ngừng, trên thuyền còn có hỏa súng thủ kỳ quái, có thể trong mấy trăm bước chính xác hạ gục đầu mục hãn phỉ dưới trướng hắn, thật sự là lợi hại cực kỳ.

Hai thứ này đả kích đối với sĩ khí là cực lớn.

Người bị đạn pháo đập chết cũng không nhiều, thế nhưng sĩ khí bị dao động lại vượt xa nhân số tử thương.

Bình Luận (0)
Comment