Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 431 - Chương 431: Thiên Tôn Thưởng Đặc Biệt

Chương 431: Thiên Tôn thưởng đặc biệt Chương 431: Thiên Tôn thưởng đặc biệt

Thế tiến công của Lão Trương Phi trong nháy mắt bị trì hoãn.

Tặc binh tại bản trận bắt đầu do dự không tiến, tặc binh công trại đằng trước nghe được tiếng pháo cũng luống cuống, thế tiến công càng thêm hỗn loạn, động tác trèo tường cũng chậm lại.

Hãn phỉ đã công vào trại không được phía sau hỗ trợ thoáng cái biến thành đơn độc, rất nhanh đã bị dân đoàn diệt sạch bên trong tường trại.

Lão Trương Phi thầm kêu không ổn.

Đúng lúc này, một bên trại phía trước có cánh cửa lại mở ra, tiếp theo, một đội kỵ binh từ trong cửa lao ra, viên đại tướng dẫn đầu mặc Sơn Văn giáp, tay xách theo một thanh trường thương, phóng ngựa lao nhanh.

Chỉ nhìn động tác và khí thế của đại tướng này đã khiến cho người ta có cảm giác "ta là quan binh", người trong thể chế và người ngoài thể chế trên khí chất là hoàn toàn khác biệt, tuyệt đối không phải là lưu khấu trong dã lộ tử có thể làm giả được.

Lão Trương Phi thất kinh: "Không xong! Trại này là kế sách của quan binh, chúng ta đã trúng mai phục của quan binh rồi."

Hắn khẽ động ý nghĩ này, trận này đã không cần phải đánh nữa.

Lão Nam Phong dẫn hơn 200 kỵ binh hùng hổ lao tới.

Tuy nhiên, phong cách tiên phong của hắn lại hoàn toàn khác biệt với Tạo Oanh.

Mặc dù Tạo Oanh gia nhập thôn Cao Gia đã lâu, nhưng đấu pháp phong cách vẫn thiên hướng mã tặc, đó chính là không nói một lời chỉ xông tới, trường thương đâm xong là rút Mã đao chém lung tung, chủ trương chính là một cái khí phách.

Nhưng Lão Nam Phong thời gian dài là biên quân Cố Nguyên tác chiến với người Mông Cổ, bất tri bất giác đã bị ảnh hưởng bởi phong cách của khinh kỵ Mông Cổ.

Đội kỵ binh vừa mới xông ra, Lão Nam Phong liền hét lớn: "Con mẹ nó đừng có vừa ra trận liền cầm thương, thương con mẹ các người à, Khai Nguyên cung của các ngươi dùng để trang trí sao?"

Sau tiếng quát, mấy chục kỵ binh vội vàng treo thương lên bên bụng ngựa, từ trên lưng tháo xuống Khai Nguyên cung, nhưng còn hơn một trăm kỵ binh lại không có cung, mà lấy ra nỏ cầm tay...

Rất rõ ràng, dùng cung là mã tặc trước đây, dùng nỏ lại là kỵ binh mới chiêu mộ từ trong huyện Trừng Thành.

Lão Nam Phong rống lên: "Tiến lên, tiến vào tầm bắn thì bắn tên, bắn xong chạy vòng quanh bọn chúng, lại tiếp tục bắn tên, hiểu chưa?"

Các kỵ binh đáp lại rồi hú lên một tiếng.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, kỵ binh chỉ chớp mắt đã tiến vào tầm bắn, các kỵ binh quay về đại quân lưu khấu phía trước, xoát xoát xoát bắn ra một đợt loạn tiễn...

Trên lưng ngựa bắn cung, thật đúng là rất khảo nghiệm kỹ thuật, hoàn toàn dựa vào hai chân kẹp lấy bụng ngựa để ổn định thân thể, khi kéo cung rất dễ không ra sức được, mấy chục mã tặc dùng Khai Nguyên cung bắn ra tên xiêu vẹo, hiệu quả tương đối không tốt.

Lão Nam Phong thầm nghĩ: trời ơi! Không được rồi, kỵ binh của chúng ta không dùng được chiến thuật của khinh kỵ Mông Cổ, dù sao người Mông Cổ là lớn lên trên lưng ngựa.

Nhưng hắn vừa mới nghĩ tới đây, liền phát hiện đám gà con của thôn Cao Gia dùng nỏ bắn ra tên hiệu quả rất không tệ, tên nỏ khi bắn ra không cần lấy cánh tay duy trì sức kéo, sẽ không bị ảnh hưởng bởi mã thuật, vẫn rất có lực.

Lão Nam Phong mừng rỡ: ha ha ha! Dùng nỏ còn có chỗ tốt này.

Các tặc binh vừa mới bị đại pháo đánh cho lú cả đầu, hiện tại lại bị kỵ binh loạn tiễn bắn cho một trận, kêu thảm không ngớt. Lão Trương Phi thở hổn hển quát lên: "Ổn định, đừng sợ, đừng loạn."

Nhưng hắn quát một hồi không có chút tác dụng chó gì, sĩ khí của tặc binh không thể so được với quân chính quy, một khi ngược gió, muốn lật kèo thực sự là khó như lên trời.

Các kỵ binh bắn tên xong, lại theo lệnh của Lão Nam Phong đi vòng qua bên cạnh, vừa chạy vừa lắp tên mới cho nỏ cầm tay.

Đợi phần lớn người đã lắp tên xong, Lão Nam Phong quay đầu ngựa, lại lao tới đám lưu khấu.

Chiến thuật của khinh kỵ Mông Cổ đã từng quét ngang Âu Á không phải là khoác lác. Khi họ tiến công không ngừng bắn tên vào ngươi, khi chạy vòng quanh ngươi còn không ngừng bắn tên, đợi ngươi tức giận đuổi theo hắn liền quay đầu bỏ chạy, vừa chạy còn vừa quay đầu lại bắn tên, ngươi không đuổi dừng lại, họ lại quay đầu xông tới ngươi bắn tên...

Bao nhiêu quân đội vô địch đã ngã xuống dưới cung tiễn của khinh kỵ Mông Cổ!

Lúc đó duy nhất có thể khiến khinh kỵ Mông Cổ cảm thấy hơi khó xử lý một chút chỉ có nỗ trận của quân Tống.

Thế nhưng...

Lão Trương Phi không có nỗ trận.

Lưu khấu luôn chỉ không ngừng lưu động, chúng không có hậu cần, không có tác phường quân sự, không có cái thứ gọi là nỗ, số cung tiễn có hạn đều tranh thủ thời gian làm trong quá trình chạy trốn khắp nơi.

Đối mặt với đội kỵ binh vây quanh mình bắn tên như phát điên này, hoàn toàn không biết nên làm cái gì.

Không tới chốc lát sau.

Toang!

Lão Trương Phi không cầm cự nổi nữa.

Các tặc binh bắt đầu chạy trốn khắp nơi, không muốn đứng một chỗ làm bia ngắm cho kỵ binh nữa, mặc cho Lão Trương Phi kêu gào thế nào, đám tặc binh cũng không muốn trở về.

Có người chui vào rừng cây, có người chui vào khe đất, có người chạy như điên về phương bắc không có mục đích, dù sao thì đi đâu cũng được, chính là không trở lại liệt trận.

Người bên cạnh Lão Trương Phi càng ngày càng ít.

Hắn vừa nhìn nhân số bên cạnh, biết là không ổn rồi.

Quả nhiên!

Lão Nam Phong đâu bỏ qua cơ hội tốt như vậy, treo cung trong tay lên lưng, ghìm ngựa quay đầu lại, rút ra trường thương phía dưới: "Các huynh đệ, cất cung nỏ đi, đổi lại thương, hắc hắc hắc, giết cho thống khoái."

Các kỵ binh: "Hú hú!"

Lão Nam Phong rống to: "Xông lên, ai cướp được gì thuộc về người đó."

Câu nói này của hắn chính là biên quân thường dùng để cổ vũ sĩ khí, chỉ cần nói cho binh sĩ ai cướp được chiến lợi phẩm thì thuộc về người đó, các binh sĩ sẽ liều mạng tiến công, hung hãn không sợ chết, thế nhưng, câu này ở thôn Cao Gia thì không thể thực hiện được.

Một kỵ binh xấu hổ, hét lớn: "Tướng quân, trong quân kỷ của thôn chúng ta có quy định, tất cả thu hoạch phải sung vào công quỹ."

Lão Nam Phong nghẹn họng.

Cái này rất xấu hổ!

Hắn đành phải đổi giọng: "Xông lên, lập đại công, Thiên Tôn sẽ có thưởng đặc biệt."

Lần này được rồi!

Thiên Tôn thưởng đặc biệt mới chân chính là vương đạo.

Thiên Tôn thường sẽ ban thưởng một số phần thưởng rất đặc biệt, bao gồm sô cô la sữa Dove, nước Phì Trạch Khoái Lạc, kem MIXUE, bim bim, kẹo lạc, rau câu, bánh pudding, bánh gạo...

Sẽ thưởng cái gì thì phải xem lúc đó y đang ăn cái gì.

Mà người được ban thưởng tựa như mở hộp ngẫu nhiên, bất chợt mở ra một thứ gì đó vô cùng hiếm lạ là có thể bán được rất nhiều tiền.

Con mắt các kỵ binh đột nhiên biến thành Thiên Tôn sắc năm màu!

"Vì phần thưởng đặc biệt của Thiên Tôn, xông lên!"

"Xung phong xung phong! Ta muốn lập đại công."

"Bim bim, ta tới đây."

"Bánh pudding mới là vương đạo."

Toàn bộ đội kỵ binh giống như đang thiêu đốt, một luồng đấu khí do đồ ăn vặt hình thành bao vây họ ở trong đó, sức chiến đấu được 'búp' 32%.

Lão Nam Phong xung phong đi đầu, lao tới Lão Trương Phi.

Bọn tặc binh trông thấy kỵ binh lao tới, quả nhiên sợ đến đái ra quần, hú một tiếng quân trận tán loạn còn nhanh hơn.

Lão Nam Phong thậm chí không phí một chút sức lực nào đã lao tới trước mặt Lão Trương Phi.

Hắn vung trường thương lên: "Tặc tù đừng chạy, bản tướng quân đặc biệt tới lấy cái đầu chó của ngươi."

Bình Luận (0)
Comment