Lão Trương Phi nhìn người trước mắt, biết là khó chơi.
Con mẹ nó đây tuyệt đối là tướng lĩnh trong quan binh, không sai được, chỉ bằng bộ Sơn Văn giáp mặc trên người rất quy củ, động tác mã thuật tiêu chuẩn chỉ có trải qua trường kỳ huấn luyện mới có được, động tác quơ trường thương rất đẹp...
"Con mẹ nó, quan binh giả dạng thành tư thương buôn muối tới lừa lão tử." Lão Trương Phi biến phẫn nộ thành chiến lực, xoát một cái rút ra vũ khí của mình, một cây Trượng Bát Xà Mâu, hắn cũng kẹp lấy bụng ngựa, xông tới Lão Nam Phong.
Lão Nam Phong vừa nhìn vũ khí của hắn liền buồn cười: Xà mâu? Sao ngươi không đi diễn kịch đi? Xà mâu là thứ người kể chuyện bịa đặt, Trương Phi chân chính không dùng xà mâu đâu, thứ này ngoại trừ đẹp, còn có tác dụng chó gì? Lưu khấu hay thích làm liều, vì ứng với cái tên, cho nên cố ý chế tạo hay sao?
Hai người đều có ngựa, tiếp cận cực nhanh.
Hai ngựa gặp nhau, xà mâu của Lão Trương Phi đặc biệt dài, Trượng Bát Xà Mâu mà, một mâu đâm qua, uy phong lẫy lừng, Lão Nam Phong chỉ là trường thương hai trượng bình thường, so độ dài tương đối có hại.
Nhưng trường thương trên tay hắn khẽ gạt một cái, xà mâu của Lão Trương Phi liền lệch qua một bên. VipTruyenGG.com - ebook truyện dịch giá rẻ
Chỉ một chiêu như thế, hai ngựa đã bắt đầu sượt qua nhau, lập tức hai người cách gần nhau, tay để không của Lão Nam Phong xoát một cái rút ra Yêu đao, một đao đâm vào bụng Lão Trương Phi...
Hắn cũng không rút đao về, mà là thả tay vứt đao, để mặc chiến mã vượt qua lao băng băng tới trước, chạy được mấy trượng mới ghìm cương xoay đầu ngựa lại, liền thấy Lão Trương Phi nghiêng người, từ trên lưng ngựa chậm rãi trượt xuống, ngã phịch một tiếng trên mặt đất.
"Ui! Đồ gà con, còn dám gọi Trương Phi?" Lão Nam Phong cười mắng: "Chút thực lực này, phải gọi là Lão Kim Toàn."
Kẻ cầm đầu vừa bị diệt, người còn lại đều loạn.
Lần này lưu khấu trốn còn nhanh hơn, hỗn loạn bỏ chạy về bốn phương tám hướng.
Lần này nếu như rơi vào trong tầm nhìn của Lý Đạo Huyền, y khẳng định sẽ ra mặt dùng bàn tay khổng lồ ngăn cản những kẻ chạy tứ tán này lại, ném hết vào doanh lao động cải tạo.
Thế nhưng Lý Đạo Huyền còn chưa thể bận tâm đến bên Sơn Tây, dân đoàn ở bên này nhân thủ cũng có hạn, không thể đi bắt nhiều tù binh như vậy, chỉ có thể giặc cùng đường đừng đuổi, mặc cho chúng trốn đi.
Lão Nam Phong đắc thắng về trại.
Lúc này bên trại cũng đã giành được toàn thắng, bắt đầu từ lúc chiến thuyền xuất hiện, chiến ý của bọn lưu khấu cũng đã sụp đổ, tường trại rất nhanh liền ổn định, lưu khấu công vào trại bị diệt toàn bộ, mà những kẻ bên ngoài trại cũng không cố leo tường tiến công nữa, phân tán trốn đi. Cao Sơ Ngũ hạ lệnh mở cửa trại, nghênh đón các kỵ binh trở về.
Trên mũi thương của Lão Nam Phong còn khều một cái lỗ tai của Lão Trương Phi, dương dương đắc ý trở về trại, ngửa mặt lên trời cười to: "Nhìn đây, lỗ tai của tặc tù, lão tử đã tự tay giết chết tặc tù, không cầu quan thăng ba cấp, chỉ cầu điều nhiệm trở lại thế giới phồn hoa, đừng để lão tử đi biên cương nữa."
"Oa, cái lỗ tai buồn nôn quá, mau ném đi." Cao Sơ Ngũ toát mồ hôi: "Máu chảy đầm đìa, đừng đem về doanh trại."
Lão Nam Phong: "Đây chính là chứng minh cho chiến công của ta, buồn nôn chỗ nào? Đẹp thế mà."
Cao Sơ Ngũ lắc đầu: "Việc này ghi nhớ là được, không cần dùng cái lỗ tai để chứng minh."
Lão Nam Phong nghĩ thầm: đó là ngươi không biết quan trường hắc ám, tiểu nhân vật vừa lập công, đại tướng quân bên trên đã muốn cướp ngay rồi... Năm đó sử quan đã ghi chép lại trên sách, nói rằng Chính Đức hoàng đế tự tay chém chết một tên lính bên địch, cũng không biết là công lao của tên xui xẻo nào bị hoàng đế chiếm mất.
Hắn nghĩ tới đây, đột nhiên nghĩ tới, mình phải học cách đối nhân xử thế mới được, vội vàng tiến đến bên tai Cao Sơ Ngũ, thấp giọng nói: "Cao tướng quân, khi chúng ta báo lên trên, nói là ngươi cùng ta liên thủ giết Lão Trương Phi, thế nào?"
Cao Sơ Ngũ nghe vậy ngẩn mặt ra: "Đây không phải báo cáo láo sao? Rõ ràng là một mình ngươi giết."
Lão Nam Phong: "Sao có thể báo như vậy được? Cái này phải nói là chúng ta liên thủ giết."
"Không nên không nên." Cao Sơ Ngũ nhếch môi cười ngây ngô: "Người này yếu nhớt, ta một quyền có thể đập chết ba bốn tên, nếu như nói thành chúng ta liên thủ giết, vậy chẳng phải là nói thành hai chúng ta đều rất yếu rồi? Ha ha ha! Là ngươi giết chính là ngươi giết, ta không thèm đưa vào."
Lão Nam Phong thầm nghĩ: ngươi vậy mà không chia công lao với thủ hạ sao? Ui! Người này... người này khờ thật, hay là thôn Cao Gia không thịnh hành cái khoản này?
Hắn nghĩ không rõ, vì sao thôn Cao Gia lại không thịnh hành cái này?
Suy nghĩ trong giây lát rồi đột nhiên một câu nói nhảy vào trong lòng: "Ngẩng đầu ba thước có thần linh."
Lão Nam Phong chợt hiểu ra: Thôn Cao Gia có thần tiên ở trên trời nhìn, ai dám nói láo tranh công của thủ hạ chứ? Thần tiên há lại có lý không biết gì?
Trong thôn Cao Gia, nói một là một, nói hai là hai, những hành vi xấu xa trong quân lữ trước đây là tuyệt đối không thể có, bằng không, Thiên Tôn tức giận, vậy thì còn đáng sợ hơn cả hoàng đế tức giận.
Nghĩ thông suốt điểm này, đột nhiên cảm thấy toàn thân thoải mái.
Nếu bằng bản lĩnh lập công lao, ta có sợ qua ai?
Hắn gỡ xuống cái lỗ tai treo trên mũi thương, không cần dùng cái này để chứng minh gì nữa, không ai dám trái lương tâm nói Lão Trương Phi không phải là mình giết. Hắn vung tay một cái, ném cái lỗ tai vào trong Hoàng Hà cuồn cuộn.
Một con cá thật lớn từ giữa sông nhảy lên, há miệng nuốt vào cái lỗ tai, lại lặn vào trong đáy sông...
Lão Nam Phong quay về Hoàng Hà, cười ha ha.
Cười cười, chiến thuyền đã chạy tới, thuyền trưởng chau mày quay về hắn vẫy tay: "Lão Nam Phong tướng quân, ta mới bắn một đợt pháo, tặc quân đã tan vỡ rồi, ta chơi chưa vui lắm."
Lão Nam Phong cười to: "Yên tâm, sau này ngươi khẳng định còn phải đánh thủy sư của triều đình, còn có thuyền thật lớn của người Tây Dương nữa, từ ngoài vạn dặm chạy tới cho ngươi đánh, đến lúc đó ngươi tha hồ mà chơi."
Lý Đạo Huyền đang gặm gà quay mật ong, mùi thơm nức mũi, ăn rất sảng khoái.
Tầm nhìn của y hiện tại trọng điểm tập trung tại bến tàu Hiệp Xuyên, bởi vì bến tàu Hiệp Xuyên gần đây rất nhiều việc, không chỉ trợ giúp hậu cần đối với "quân viễn chinh Sơn Tây", đồng thời còn phải xây dựng một xưởng rèn thật lớn tại bến tàu Hiệp Xuyên.
Công việc xây dựng xưởng đã tiến hành được hơn một nửa.
Lượng lớn mũ lam và mũ vàng cùng nhau động thủ, xưởng rèn làm từ xi măng mang theo một loại vẻ đẹp hình học bao phủ bởi màu xám mịt mờ.
Thật ra kiến trúc xi măng có phần không quá phù hợp với thẩm mỹ của người phương đông!
Thời đó người phương đông vẫn lấy "tinh tế" làm nét đẹp, kiến trúc phương đông chú ý chính là màu sắc tươi đẹp, trang trí lộng lẫy, lầu cao mái cong, lấy nghệ thuật tinh tế làm nét đẹp.
Mà kiến trúc làm từ xi măng lại không cách nào thể hiện ra mấy thứ này, chỉ có thể biểu hiện ra "vẻ đẹp hình học", cũng chính là thẩm mỹ học của kiểu dáng Âu Tây.
Một người hiện đại tập hợp thẩm mỹ của đông nam tây bắc vào một thể như Lý Đạo Huyền cũng không quá để bụng, nhưng người cổ đại đối với nhà xi măng thật lớn đầu tiên là cảm thán một tiếng "quá lớn quá kiên cố", sau đó chỉ lắc đầu nói một câu: "Quá xấu quá cồng kềnh."
Hiện tại Bạch Diên là đang thổ tào!
Hắn bạch y thướt tha, đứng ngạo nghễ tại bờ sông, phe phẩy cây quạt: "Xưởng này hơi xấu một chút, hơi xấu một chút."
Đang trang bức, trên mặt sông xuất hiện bóng thuyền, chiến thuyền đã trở về.
Bạch Diên phấn chấn: "Tin tức bên Sơn Tây đã về rồi."