Tin tức bên Sơn Tây không chỉ Bạch Diên muốn nghe, Lý Đạo Huyền cũng muốn nghe, vội vàng nhét cái cánh gà vào miệng, vừa nhai vừa nghe thuyền trưởng báo cáo.
Thuyền trưởng tường tận kể lại cho Bạch Diên nghe việc xảy ra tại bến tàu Cổ Độ.
Lý Đạo Huyền ở trên trời cũng nghe rõ ràng.
Bạch Diên: "Rất tốt, đội trưởng đội năm dưới trướng Không Dính Bùn đã chết ở trong tay chúng ta rồi. Không Dính Bùn này quả thật là bạn cũ của chúng ta, từ năm đầu Sùng Trinh đánh đến bây giờ. Chậc, đột nhiên nhớ lại, năm đó ta lấy tên lửa của Thiên Tôn ban thưởng đánh cho Không Dính Bùn và Vương Tả Quải kêu cha gọi mẹ, ha ha ha ha."
Lý Đạo Huyền nghe hắn nói như vậy, trong đầu cũng không khỏi hiện lên hồi ức, Không Dính Bùn thật đúng là bạn cũ, đánh qua rất nhiều trận, đội trưởng đội bảy Dạ Bất Thu dưới trướng hắn là Trình Húc giết, đội trưởng đội hai Điểm Đăng Tử là thôn Cao Gia bắt cóc, hiện tại đội trưởng đội năm Lão Trương Phi lại ngã xuống trong tay Lão Nam Phong, tình cảm này càng kết càng lớn, ha ha."
Thuyền trưởng lại nói tiếp: "Khi ta trở về bến tàu, Hình đại đương gia đến Giải Trì kiếm muối còn chưa trở về, nhưng trước khi cô ấy đi đã đưa về một yêu cầu, nói là khu cư dân của bến tàu Cổ Độ cần quy hoạch, không thể để cho các lão bách tính tự ý xây nhà, bằng không thì sau này sẽ trở nên rất loạn. Thế nhưng lần này đi Sơn Tây toàn là người thô lỗ, không ai biết làm việc này, cần thôn Cao Gia phái ra văn nhân đi làm."
Lý Đạo Huyền vừa nghe nói vậy, có lý.
Quy hoạch thành thị, đó là một khâu rất quan trọng.
Trước đây thôn Cao Gia cũng không quy hoạch tốt, tự mình đông một búa, tây một gậy đập lung tung, cũng may mình sở hữu năng lực "di sơn đảo hải", tuỳ ý đưa tay là có thể chỉnh được vấn đề quy hoạch sai.
Thế nhưng bên Sơn Tây lại không thể làm ẩu như thế nữa.
Mình là nhà thiết kế hình như cũng nên làm chút việc gì đó, ôi chao, hơn ba năm rồi còn chưa mở phần mềm đồ hoạ lên, khụ khụ... Ba ngày không luyện ngượng tay, thiết kế phức tạp sợ là cũng không biết rồi, thế nhưng thiết kế quy hoạch một khu dân cư cho bến đò cổ đại thì không phải là vấn đề lớn.
Do tự mình tới thiết kế, sau đó giao công việc cho một người có văn hóa qua đó dẫn dắt mọi người làm...
Thuyền trưởng báo cáo xong, đi về trên thuyền nghỉ ngơi...
Bạch Diên liền vung tay lên, lớn tiếng hạ lệnh: "Các hậu cần binh bắt đầu hành động, quân viễn chinh Sơn Tây vừa mới đánh một trận, đã tiêu hao không ít đạn dược, chúng ta cần phải vận chuyển thêm qua đó cho họ một nhóm hỏa dược và đạn chì, lại cho họ thêm mấy thuyền lương thực... Đúng rồi, còn có giấm chua! Thiên Tôn đã ban thưởng giấm chua, lão nhân gia ngài còn nói, tại Sơn Tây, người là sắt, mặt là thép, một bữa không có giấm chua sẽ bị chết đói. Nếu thời gian dài không được ăn dấm chua, người Sơn Tây sẽ tạo phản."
Nói đến đây, hắn đột nhiên ngẩn người: ơ, lần này người Sơn Tây có năm sáu phần mười theo giặc rồi, chắc không phải bởi vì không được ăn giấm chua đó chứ? Thật đáng sợ nha thật đáng sợ, quả nhiên là thời gian dài không ăn giấm sẽ tạo phản.
Bạch Diên quay về các công nhân phất tay: "Chuyển qua đó nhiều dấm chua một chút!"
Bến tàu Hiệp Xuyên lại tất bật với công việc...
Lý Đạo Huyền cũng công việc lu bù, mở máy vi tính, khởi động phần mềm thiết kế đồ hoạ đã lâu chưa đụng tới, bắt đầu quy hoạch.
Lấy điều kiện kỹ thuật của Minh triều, nhà cao tầng là đừng vọng tưởng, nhà xi măng có thể xây hai ba tầng là tốt lắm rồi, lại xây cao nữa sợ sẽ thành nhà nguy hiểm, hơn nữa hệ thống thoát nước dưới đất của thành thị cũng không cần, không có năng lực xây loại cống thoát nước như của Ninja rùa thì làm cống ngầm thoát nước bình thường là được rồi.
Vừa nghĩ như thế, thiết kế liền đơn giản hơn.
Xoát xoát xoát kéo mấy đường đã vẽ ra kết cấu tổng thể của một trấn nhỏ hình vuông, ở giữa để mấy con đường rộng rãi, tiếp theo án tỉ lệ cắt thành từng khu dân cư...
Không bao lâu đã vẽ xong!
Sau đó in nó lên một tờ giấy nhỏ và giao đến tay Bạch Diên.
Bạch Diên hành đại lễ rồi nhận lấy tờ giấy, lại cuốn nó thành một cuộn giấy to.
Chuyện thiết kế coi như là hoàn thành, việc này dễ, nhưng muốn phái một người có văn hoá qua đó quản lý bến tàu Cổ Độ thì lại trở thành chuyện phiền toái.
Người văn hoá trong thôn Cao Gia... người văn hoá...
Lý Đạo Huyền đưa tay ấn vào chữ "Thôn Cao Gia" bên ngoài hộp, tầm nhìn chuyển trở về.
Vừa trở về, liền trông thấy một người văn hoá, Điểm Đăng Tử Triệu Thắng.
Hắn đang đi ra từ trong Cao gia chủ bảo, trên tay còn cầm một thỏi bạc.
Đây là tiền thưởng ngoại phái mà hắn nhận được.
Thì ra, gần đây Điểm Đăng Tử Triệu Thắng vẫn "ngoại phái" tại huyện Hợp Dương, phụ trách dạy các lão bách tính huyện Hợp Dương sử dụng phân hóa học và trồng cây nông nghiệp kiểu mới.
"Ngoại phái" như vậy đương nhiên cần phát tiền công, trong thôn khố phát cho hắn một thỏi bạc xem như tiền thưởng ngoại phái, vừa lúc phát vào ngày hôm nay.
Triệu Thắng cầm bạc, vui tươi hớn hở chạy qua Khu thương mại Cao Gia.
Lý Đạo Huyền vừa thấy hắn chạy, biết là không ổn.
Quả nhiên, người này chạy lên sườn dốc gần Khu thương mại Cao Gia lập tức thở hổn hển.
Thở hổn hển một hồi lâu không dám chạy nữa, bước đi chậm rãi, đi một hồi lâu mới tới cửa y quán.
Trong y quan có một lão trung y đang ngồi, Triệu Thắng hai tay dâng lên tiền thưởng mình mới nhận được: "Đại phu, tại hạ lại tới rồi."
Lão trung y cười lắc đầu, đưa tay bắt mạch cho hắn: "Triệu tiên sinh, ta đã nói không cần bạc của ngươi, ngươi làm việc cho các dân làng chưa bao giờ thu bạc, sao ta dám thu của ngươi chứ? Câu đối trước cửa y quán của ta cũng là ngươi hỗ trợ miễn phí viết ra."
Triệu Thắng: "Ông xem bệnh có thể không thu bạc của ta, thế nhưng số thảo dược này là phải thu phí, thảo dược đó ông mua từ người hái thuốc, ông cũng phải tốn bạc mới có thể vào tay, tại hạ không thể dùng không của ông được."
Lão trung y đành phải nhận bạc: "Triệu tiên sinh, bệnh dễ thở dốc này của ngươi là hen suyễn, là một loại bệnh mãn tính, nó không phải tùy tiện dùng một đơn thuốc là có thể trị khỏi được, chỉ có thể lấy điều dưỡng là chủ."
Triệu Thắng ngoan ngoãn gật đầu.
Lão trung y xoát xoát xoát viết ra một phương thuốc, đưa vào tay Triệu Thắng: "Theo phương bốc thuốc, uống mỗi ngày, tuyệt đối không được gián đoạn."
Triệu Thắng mở giấy ra xem: không biết một chữ nào.
Hắn ngã ngửa ra đất: "Đại phu, vì sao mỗi lần tại hạ xem mấy thứ ông viết, đều cảm thấy mình giống như một người mù chữ vậy?"
Lão trung y: "Ta viết rất rõ ràng mà, có chữ nào người không biết?"
Triệu Thắng chỉ vào hai chữ nói: "Đây là gì?"
Lão trung y: "Ma hoàng!"
Triệu Thắng toát mồ hôi lạnh: "Hai chữ ma hoàng ông viết ra vì sao lại như thế này?"
Lại chỉ vào hai chữ khác: "Đây lại là gì?"
Lão trung y: "Hạnh nhân."
Triệu Thắng kinh hãi: "Ông không nói chúng nó là hạnh nhân, cả đời tại hạ cũng không biết được, nhưng ông lại vừa nói, giống như thật đúng là hai chữ hạnh nhân vậy?"
Hắn hai tay nắm lấy phương thuốc, 45 độ nhìn lên trời xanh: "Ông trời ơi! Vì sao? Chữ viết của thầy thuốc lại khó đọc như vậy?"
Lý Đạo Huyền lộ ra một tờ giấy: "Vấn đề này ta cũng muốn biết."