Hình Hồng Lang nói được thì làm được, liền phái ra kỵ binh, hộ tống các thợ muối về thôn.
Tiếp theo Thiết Điểu Phi dùng tiền mua chuộc mấy binh sĩ thủ cửa thôn, mấy binh sĩ vào buổi tối "ngủ gật", chờ khi họ tỉnh lại mới phát hiện các thợ muối trong thôn đã tay bế tay bồng chạy thoát bảy tám phần, cả thôn chỉ còn lại hai người.
Công tượng là dạng người bởi tiền công thấp, cuộc sống rất khổ, trong thời kỳ Minh triều còn tồn tại vẫn luôn ở trong trạng thái không ngừng lưu vong, cho nên thợ muối cả thôn chạy trốn hết thật ra cũng không tính chuyện ngạc nhiên gì.
Diêm khóa ti căn bản không coi vào đâu, chỉ cần báo lên trên một câu, thôn nào đó có bao nhiêu thợ muối chạy trốn, việc này liền xong.
Các thợ muối rất nhanh bỏ chạy đến bên bờ Tiêu Trì hoang vu vắng vẻ, ở chỗ này họ một lần nữa dựng lên nhà tranh, ăn lương thực Hình Hồng Lang đưa tới cho họ, một lần nữa đào ruộng muối, dẫn nước trong hồ Tiêu Trì vào ruộng, rất phấn khởi mà bắt đầu làm muối.
Nếu Lão Trương Phi còn hoạt động tại phụ cận, họ xây thôn xóm tại vùng hoang vu như vậy thật ra là một việc tương đối nguy hiểm, một khi bị lưu khấu phát hiện chính là một con đường chết, nhưng Lão Trương Phi đã bị giết chết tại bến tàu Cổ Độ, số lưu khấu còn lại đã trốn về hướng bắc tìm kiếm bản đội của Không Dính Bùn rồi, những thợ muối này trốn ở bên cạnh Tiêu Trì thật ra lại tương đối an toàn.
Bến tàu Cổ Độ vào sáng sớm, các lão bách tính cần cù đã thức dậy.
Người già và phụ nữ đang tất bật nấu cơm cho mọi người, thanh niên trai tráng lại ngồi ở bờ sông không có việc gì làm.
"Ôi, đã vài ngày không có việc làm rồi."
"Trong lòng lại bắt đầu lo lắng không yên."
"Thuyền hàng đã đi vài ngày rồi, chắc cũng sắp trở về." Một công nhân bến tàu lên tiếng: "Đợi thuyền hàng trở về, chúng ta lại có thể làm vận chuyển rồi."
Hiện tại điều trông mong duy nhất của họ chính là thuyền hàng nhanh trở về, để có thể tạo ra công việc vận chuyển hàng hóa cho họ.
Nhân dân lao động cổ đại, một khi không có công việc sẽ sợ hãi còn có thể sống sót hay không, đây thật đúng là một việc rất khiến người ta khổ sở, cho dù là đến hiện đại cũng có rất nhiều người vẫn duy trì phần mộc mạc này.
"Tới rồi tới rồi!"
Một nông dân chỉ vào mặt sông phía bắc, lớn tiếng la lên: "Thuyền hàng lại tới rồi."
Quả nhiên, chiếc chiến thuyền lại dẫn theo ba chiếc thuyền hàng đến rồi.
Lão bách tính trên bến tàu lập tức lớn tiếng hoan hô, rất nhiều người lao tới bên bờ, vai sóng vai đứng chen nhau, điên cuồng hướng về mặt sông vẫy tay.
"Lại có việc rồi!"
"Ít nhất có thể chuyển ba ngày, có thể kiếm chín cân bột mì đấy."
Trong sự chờ đợi của mọi người, thuyền lớn cặp bờ, thú vị chính là, lần này trên đầu thuyền còn có một thư sinh nho nhã, ăn mặc văn sĩ bào, khoác một cái bao nhỏ sau lưng, còn đang ngâm thơ: "Quân khán độ khẩu đào sa xử, độ khước nhân gian đa thiểu nhân."
Đám người Cao Sơ Ngũ, Hình Hồng Lang, Tạo Oanh, Lão Nam Phong ra đến bờ sông nghênh đón, quay về thư sinh kia cười nói: "Ồ, đây không phải Triệu tiên sinh sao? Sao ngươi lại tới đây?"
Người đến chính là Điểm Đăng Tử Triệu Thắng: "Thiên Tôn nói, ta là một thư sinh gan lớn, cho nên phái ta tới Sơn Tây công tác, phụ trách quản lý công việc xây dựng bến tàu Cổ Độ."
Hình Hồng Lang cười: "Cũng phải, chuyện này chỉ thích hợp với Triệu tiên sinh, những văn nhân khác trong thôn còn thiếu dũng khí nhiều lắm."
Triệu Thắng thở dài một hơi: "Ta cũng không muốn gan lớn như vậy, đều là bị ép."
Lúc này đã có thuỷ binh thả một cây thang xuống sát bên mép thuyền, Triệu Thắng dọc theo thang từ trên thuyền leo xuống, chỉ hoạt động như thế hắn đã bắt đầu thở: "Ta... mang theo... bản đồ quy hoạch... bến tàu... phù... Cổ Độ... Thiên Tôn tự tay vẽ..."
Mấy vị đầu lĩnh hoảng hốt: "Tiên sinh sức khoẻ không tốt lắm, phải chạy tới Sơn Tây, đã làm khó ngươi rồi."
Triệu Thắng ổn định hô hấp: "Không có việc gì, ta có thuốc, có... thuốc..."
Hắn lấy ra phương thuốc, giơ lên trước mặt mọi người, cười hắc hắc: "Đại phu nói, cái này là [Định suyễn thang] chỉ cần dùng thời gian dài... ta sẽ ổn..."
Cao Sơ Ngũ không biết chữ cũng không sao, Hình Hồng Lang, Tạo Oanh, Lão Nam Phong đều là người biết chữ, ba người tập trung nhìn vào phương thuốc kia, nhất thời thất kinh: "Viết cái quỷ gì vậy? không hiểu gì."
Vẫn là nhìn bản đồ bến tàu của Thiên Tôn thiết kế đi!
Mọi người lấy bản đồ quy hoạch bến tàu ra xem, thật không hổ là bản đồ từ tiên giới do Thiên Tôn ban thưởng, tinh tế tỉ mỉ, mỗi một nét bút đều rõ ràng, theo bản đồ này mà xây dựng, khẳng định không sai được.
"Thiên Tôn còn vẽ nhà xi măng nữa." Cao Sơ Ngũ chỉ vào bản đồ quy hoạch: "Thế nhưng tại Sơn Tây chúng ta không có xi măng."
Triệu Thắng cười: "Cái này không cần lo lắng, ta còn dẫn theo mấy mũ lam qua đây, sẽ dạy người bên này chế tạo xi măng, Thiên Tôn nói, xi măng không thích hợp tích trữ và vận chuyển, sau này bước chân của chúng ta đến đâu, sẽ xây xưởng xi măng ở nơi đó."
Mọi người: "Thì ra là thế."
Triệu Thắng: "Cũng không biết nhân lực tại bến tàu Cổ Độ có đủ nhiều để làm việc này hay không?"
Hình Hồng Lang cười chỉ vào một đám lão bách tính đang thò đầu duỗi cổ nhìn qua bên này: "Ngươi xem, những người đó đang ngóng có việc làm, ngóng quá sắp thành ngỗng rồi. Triệu tiên sinh, chuyện xây xưởng xi măng của ngươi chỉ cần lên tiếng, không biết sẽ có bao nhiêu người xung phong nhận việc."
Triệu Thắng cười: "Vậy thì dễ làm rồi, ta qua đó nói chuyện với họ."
Hắn kéo vạt áo văn sĩ bào, dự định chạy qua đó.
Mọi người toát mồ hôi, nói gấp: "Đừng chạy, sức khoẻ bản thân mình thế nào ngươi còn không rõ sao? Từ từ đi qua thôi."
Triệu Thắng: "Thế nhưng ta vội mà."
Mọi người câm nín.
Người bị suyễn lại còn nóng vội, cái này sao mà chịu được?
Hình Hồng Lang ra hiệu một cái, hai công nhân kỹ thuật mũ lam từ trên thuyền nhảy xuống, họ chuyên môn tới dạy người Sơn Tây làm xi măng. Hai người mũ lam một trái một phải bế Triệu Thắng lên, tựa như một kẻ đã làm chuyện xấu phải ném vào doanh lao động cải tạo.
Triệu Thắng: "Này này này, như vậy không tốt lắm đâu, thả ta xuống đi."
Hai mũ lam bước đi như bay, bế Triệu Thắng nhanh chóng chạy tới chỗ lão bách tính...
Rất nhanh, các lão bách tính liền phát ra tiếng hoan hô: "Có việc làm rồi!"
"Công nhân của xi măng này tính ta một phần."
"Ta sẽ đi đào vôi!"
"Ta biết chỗ nào có đất sét, chúng ta đi đào."
"Vẫn ba cân bột mì một ngày sao?"
"Cái gì, sau khi học xong cách làm xi măng, tiền công sẽ tăng đến tiêu chuẩn của công tượng? Tiền công của tiêu chuẩn công tượng cao hơn công nhân vận chuyển? Oa, ta muốn học cái này!"
Chẳng mấy chốc, bến tàu Cổ Độ liền biến thành "hình thức Thôn Cao Gia", xây dựng rầm rộ...
Mà Triệu Thắng sau khi đã an bài tất cả mới lén lút đi tới bên cạnh Lão Nam Phong, thấp giọng nói: "Thiên Tôn đã biết chuyện ngươi lập công lớn, muốn thưởng cho ngươi. Ngài nói, ngươi hình như rất thích thế giới phồn hoa."
Lão Nam Phong gật mạnh đầu: "Trấn thủ biên cương nhiều năm, hiện tại ta chỉ thích khói lửa nhân gian."
Triệu Thắng vẫy tay với hắn: "Ngươi đi theo ta, trong khoang thuyền có một phần thưởng đặc biệt dành cho ngươi, Thiên Tôn đã tự tay đặt ở bên trong."