Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 437 - Chương 437: Cơ Hội Thẩm Thấu Quân Minh

Chương 437: Cơ hội thẩm thấu quân Minh Chương 437: Cơ hội thẩm thấu quân Minh

Lão Nam Phong nghe nói mình có phần thưởng đặc biệt, đương nhiên sung sướng đến phát điên, đuổi theo sát Triệu Thắng chui vào khoang thuyền, chỉ thấy trong khoang thuyền có đặt một thứ hình vuông rất kỳ quái.

Đây là một cái Smartwatch!

Lý Đạo Huyền cố ý mua từ trên taobao, xuất phẩm từ Huaqiangbei, chỉ mất hơn 100 đồng, nhưng lại có màn hình H D, trông sang trọng hơn hẳn mấy đồng hồ trẻ em bình thường.

- Giải thích, Huaqiangbei là một tiểu khu của Thâm Quyến, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc, một trong những khu bán lẻ đáng chú ý của Thâm Quyến; có chợ bán buôn đồ điện tử lớn nhất thế giới. Hết giải thích.

Độ phân giải màn hình của nó cho dù phóng to nhỏ 200 lần cũng vẫn có thể xem được.

Mặt ngoài đồng hồ dài rộng khoảng mấy xăng-ti-mét, đối với các người tí hon trong hộp, nó to hơn người khoảng một cái đầu.

Lão Nam Phong đứng phía trước "màn hình khổng lồ", vẻ mặt ngỡ ngàng: "Cái này rốt cuộc là cái gì?

"Nhìn cho rõ, ta chỉ làm mẫu một lần thôi." Triệu Thắng đứng đến phía trước đồng hồ, đưa tay vuốt trên màn hình một cái, màn hình tối om trong nháy mắt sáng lên.

Lão Nam Phong: "Oa? Tiên kính?"

Triệu Thắng lại tiếp tục lấy tay vuốt, vuốt trái lại vuốt phải, rất nhanh liền tìm được nút "phát video", bên trong có mấy chục đoạn video, hắn tiện tay lựa trong đó một đoạn, video bắt đầu phát.

Đây là video ca nhạc [Love Love Love] của thiếu nam sát thủ Thái Y Lâm.

Trên màn hình vừa phát video, con mắt của Lão Nam Phong liền nhìn đăm đăm: "Tiên nữ đang khiêu vũ! Oa, tiên nữ này ăn mặc mát mẻ quá, tay và chân đều lộ ra ngoài."

Triệu Thắng che mắt: "Thứ này tại hạ sẽ không xem, phi lễ chớ nhìn, tại hạ đi trước, ngươi xem thong thả."

Lão Nam Phong cảm động đến rơi nước mắt: "Thiên Tôn dùng tiên kính phát cho ta xem tiên nữ của tiên giới ca múa, ha ha ha, cái này... còn lợi hại hơn cả ca múa của Giang Nam phồn hoa."

"Này, xem ít thôi nha." Khi Triệu Thắng đi ra khoang thuyền nhịn không được long trọng cảnh cáo một câu: "Thứ này chỉ có thể sử dụng một hai canh giờ, rồi phải đưa nó trở về để Thiên Tôn bổ sung tiên lực cho nó."

"Một hai canh giờ sao?" Lão Nam Phong xoa xoa nước bọt không kìm được chảy xuống: "Được rồi được rồi, một hai canh giờ này ta sẽ xem hết mấy chục tiên nữ ca múa trong tiên kính."

Triệu Thắng cười lắc đầu rồi đi ra khoang thuyền, một khắc cuối cùng trước khi đóng cửa lại còn nghe được Lão Nam Phong ở bên trong hát theo với ngũ âm không được đầy đủ: "Có một chút ái muội, len lén vui vẻ một mình..."

Ngay khi bên Sơn Tây bắt đầu lén lút phát triển, đồng thời lực chú ý của Lý Đạo Huyền cũng đã chuyển tới Hàn Thành, đạo Đồng Quan Đồng Châu, phủ Tây An, Bố chính sử ti Thiểm Tây.

Mục tiêu tiến công trọng điểm kế tiếp của thôn Cao Gia chính là Hàn Thành.

Phía trước nói qua,"đạo" chính là chỉ quân khu. Đạo Đồng Quan là yếu địa chiến lược liên tiếp Trường An và Lạc Dương, mà Hàn Thành xem như thành thị cực kỳ quan trọng trong đạo Đồng Quan, có địa vị hết sức quan trọng.

Triều đình có trọng binh đóng ở chỗ này.

Mỗi một lần lưu khấu nỗ lực nhúng chàm Hàn Thành, triều đình đều cực kỳ coi trọng, phái ra Hồng Thừa Trù từng vài lần đánh cho Vương Tả Quải tơi bời, còn từng đánh bại Vương Gia Dận.

Tuy nhiên, từ sau khi Hồng Thừa Trù tấn chức làm tuần phủ Duyên Tuy, Hàn Thành không thuộc hắn quản nữa, nơi này thuộc Thiểm Tây quản, tổng binh Duyên Tuy không thể duỗi tay vào đây, vượt khu chấp pháp là tối kỵ, nhẹ thì rớt mũ ô sa, nặng thì rơi đầu.

Không có mãnh nhân quản thì làm sao đây? Lại điều một mãnh nhân khác qua đây!

Lúc này trong Hàn Thành có 1500 quân Minh trú đóng, tướng lĩnh quân chính là tổng binh Thiểm Tây Vương Thừa Ân mới từ kinh thành trở về không lâu.

Lúc này tầm nhìn của Lý Đạo Huyền đã bao trùm Hàn Thành, đem công năng chú ý tập trung trong đại trướng ở binh doanh Hàn Thành, có thể nhìn thấy Vương Thừa Ân đang cau mày, vẻ mặt khó chịu.

Vị võ tướng này đối với Lý Đạo Huyền coi như là lần thứ hai gặp mặt, lần trước nhìn thấy hắn tại huyện Trừng Thành, khi đó hắn đang dẫn quân dự định đi tiêu diệt Phiên Sơn Nguyệt, kết quả bởi vì kinh sư báo nguy, Vương Thừa Ân đành phải khẩn cấp thu quân về Tây An, hội hợp với tổng binh bốn trấn khác, cùng đi kinh thành.

Chuyến đi này hết thời gian hơn nửa năm, mãi đến khi Kiến Nô lui binh mới rốt cuộc được điều trở về, vừa trở về liền nghe nói lưu khấu Thiểm Tây phần lớn đã tiến vào cảnh nội Sơn Tây, chỉ còn lại hai huynh đệ Thần Nhất Khôi Thần Nhất Nguyên đang làm loạn tại Thiểm Bắc.

Vương Thừa Ân liền dẫn quân đi tới Hàn Thành, đồng thời đóng quân tại nơi này.

Ở chỗ này có thể bảo vệ bờ tây Hoàng Hà, phòng ngừa tặc quân Sơn Tây lại đột nhiên qua sông trở lại Thiểm Tây.

Đây là nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, hắn rất coi trọng.

Thế nhưng, hắn thiếu lương! Cũng thiếu bạc!

Hậu cần hầu như hoàn toàn không có, binh sĩ không chỉ không có ăn, hơn nữa hỏa dược, đạn chì dùng cho hỏa súng đều rất thiếu thốn, hắn cũng không biết những binh sĩ vừa đói lại vừa bị đau lòng của mình khi đối mặt lưu khấu có thể phát huy ra chiến lực lớn thế nào.

Lý Đạo Huyền vừa mới chuyển "chú ý" đến trên người Vương Thừa Ân liền nghe được hắn hỏi tâm phúc bên cạnh: "Lương thực của chúng ta còn duy trì được bao nhiêu ngày?"

Tâm phúc kia thấp giọng nói: "Nếu ăn tiết kiệm, bảo các binh sĩ chỉ ăn lửng dạ, chắc có thể duy trì được năm ngày."

Vương Thừa Ân thở dài một tiếng: "Lửng dạ cũng chỉ có thể duy trì năm ngày? Vậy thì còn đánh thế nào? Lưu khấu vừa tới, tất cả mọi người sẽ ném trọng trách chạy trốn thôi."

Tâm phúc thấp giọng nói: "Tướng quân khác với những tướng quân khác, chưa bao giờ để mặc binh cướp của dân, lương thực của chúng ta, ôi..."

Vương Thừa Ân nhíu mày: "Mượn huyện lệnh của mấy huyện thành bên cạnh đi."

Tâm phúc thấp giọng nói: "Phía bắc Hàn Thành là huyện Nghi Xuyên, đó là Duyên Tuy quản, không thuộc về Thiểm Tây, khẳng định sẽ không giúp chúng ta. Mà phía nam là huyện Hợp Dương, ngài cũng biết... trước đây huyện Hợp Dương xảy ra phỉ hoạn, trước khi chúng ta được điều đi kinh thành, tặc Hợp Dương Phiên Sơn Nguyệt còn đang gây hoạ khắp nơi, huyện lệnh Phùng Tuyển kia lúc đó sứt đầu mẻ trán, vài lần viết thơ cầu tuần phủ đại nhân hỗ trợ, trước đó không lâu còn thượng thư nói không nộp được thuế, cần thuế không có, cần mạng có một cái, chúng ta đi tìm hắn dễ gì mượn được lương?"

Vương Thừa Ân nghe nói vậy, không khỏi cười khổ.

Quả thật, chuyện này hắn cũng nghe nói, huyện lệnh của hai huyện Trừng Thành và Hợp Dương đều thượng thư cho tuần phủ đại nhân nói không nộp được thuế, chơi xỏ lá lại chơi vô cùng kiêu ngạo.

Kết quả tuần phủ đại nhân Lưu Quảng Sinh cũng cùng giở trò xỏ lá theo, tuần phủ Vương Thuận mới tới tiếp tục chơi xỏ lá, chơi đến nỗi ngay cả hoàng thượng cũng bó tay, đành phải hạ chỉ miễn thuế, việc này ầm ĩ toàn bộ người Thiểm Tây đều biết...

Mình có tài đức gì, có thể đi mượn lương được của hai huyện lệnh vô lại như vậy?

Ơ?

Chờ một chút!

Có chỗ nào không hợp lý?

Vương Thừa Ân đột nhiên lên tiếng: "Ngươi còn nhớ rõ không? Buổi tối trước một ngày chúng ta gấp rút tiếp viện kinh sư, tại huyện Trừng Thành nhận được chiêu đãi rất nhiệt tình, huyện lệnh Trừng Thành Lương Thế Hiền còn tặng cho chúng ta cơm thịt khô trộn khoai tây, tất cả binh sĩ đều ăn rất ngon."

Tâm phúc chợt tỉnh ra: "Ơ, đúng rồi! Thuộc hạ cũng ăn rất ngon, như vậy xem ra, họ cũng không thiếu lương a."

Vương Thừa Ân: "Sao đến lúc nộp thuế, họ lại giở trò?"

Chuyện này có vẻ cổ quái.

Tâm phúc: "Nếu không, thuộc hạ đi huyện Trừng Thành xem sao? Nói không chừng có thể mượn được chút lương ở đó, giải mối nguy cấp của chúng ta."

Lý Đạo Huyền thầm nghĩ: chuyện thú vị tới rồi! Đây có thể là một cơ hội tốt để ta thẩm thấu quân Minh.

Bình Luận (0)
Comment