Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 438 - Chương 438: An Bài Những Người Này Vào

Chương 438: An bài những người này vào Chương 438: An bài những người này vào

Thiên hạ rất lớn!

Vô cùng lớn!

Chỉ dựa vào chút nhân thủ ấy của thôn Cao Gia, từ từ mở rộng, không biết ngày tháng năm nào mới có thể mở rộng ra khắp thiên hạ, cho nên, hấp thu và dung hợp lực lượng khác là điều cực kỳ cần thiết.

Lý Đạo Huyền sớm đã chuẩn bị tư tưởng hấp thu các phương thế lực, chỉ là, người muốn hấp thu phải là người đứng đắn y để ý mới được.

Những kẻ như Vương Tả Quải, Không Dính Bùn, Phiên Sơn Nguyệt, du kích Lý Anh, tổng binh Duyên Tuy Ngô Tự Miễn là tuyệt đối không cần.

Nhưng người như Triệu Thắng, Vương Nhị, Hình Hồng Lang, tổng binh Thiểm Tây Vương Thừa Ân là hoàn toàn có thể thu nạp vào trong đội ngũ của mình.

Lý Đạo Huyền thầm tính toán một chút, liền có chủ ý.

Tầm nhìn chuyển về thôn Cao Gia, lần này tìm Cao Nhất Diệp thì dễ.

Lần trước tìm Cao Nhất Diệp nửa ngày tìm không được, sau đó y liền nhắn nhủ ý chỉ, bảo Cao Nhất Diệp mặc bạch y đặc biệt dễ thấy, vì để phân biệt với trang bức phạm Bạch Diên, phía trên bạch y của Cao Nhất Diệp còn thêu rất nhiều mảnh màu đỏ.

Vừa làm như thế, dù cho người tí hon đông đảo, Lý Đạo Huyền cũng có thể dễ dàng phát hiện ra Cao Nhất Diệp bạch y thướt tha trong số ngàn vạn người.

Cao Nhất Diệp đang đứng trong một cửa hàng "bánh trứng Thiên Tôn" mới khai trương, chờ mua bánh, hơn nữa không chỉ một mình nàng đợi, rất nhiều rất nhiều người đang đợi, đội ngũ xếp hàng thật dài, Cao Nhất Diệp xếp hàng ở đầu tiên.

Bởi vì không ai dám tranh vị trí với nàng.

Lý Đạo Huyền vừa nhìn tên cửa hàng này liền ngẩn ra: "Cửa hàng bánh trứng Thiên Tôn?" Dám dùng tên của ta treo ở phía trước để quảng cáo? Vì sao?

Vừa tỉ mỉ chú ý một chút thì đã hiểu!

Cửa hàng này làm là bánh kem, chính là lần trước tại huyện Hợp Dương mình không cẩn thận bóp nát một cái bánh kem, khiến huyện Hợp Dương đổ một cơn bưa bánh kem, được người của huyện Hợp Dương gọi là "bánh trứng".

Thứ này lọt vào danh thành mỹ thực, đương nhiên là lập tức được danh thành mỹ thực trọng điểm nghiên cứu.

Đầu bếp lợi hại chân chính chỉ cần đưa đồ ăn vào trong miệng là có thể liệt kê ra rõ ràng ngươi dùng những nguyên liệu gì, kế tiếp chính là nghiên cứu phối hợp tỉ lệ, nghiên cứu ra cách làm cụ thể mà thôi.

Mà hiện tại, rõ ràng có người nghiên cứu thành công rồi.

Người này cũng thông minh, lập tức mở cửa hàng này ở trong Khu thương mại Cao Gia, lão bách tính ở đây có nhiều hơn, sức mua càng tốt hơn. Nhìn đi, cửa hàng bánh trứng này đã phải xếp hàng thật dài...

Y lại tăng thêm mức độ cống hiến cho sự phồn vinh của Khu thương mại Cao Gia!

Lý Đạo Huyền cười đợi Cao Nhất Diệp mua xong ba phần bánh trứng, cho hai vị cô nương Thu Đông mỗi người một phần, ba người dùng hai tay cầm bánh gặm ăn, mặt nở nụ cười ngọt ngào. Bánh kem đúng là thứ có lực sát thương cao đối với nữ nhân.

Lúc này Lý Đạo Huyền mới lên tiếng: "Nhất Diệp!"

"A? Thiên Tôn tới rồi." Cao Nhất Diệp ngửa đầu, trên khuôn mặt tràn đầy nụ cười, theo kết cấu được càng lúc càng lớn, Thiên Tôn cũng bình thường không ở bầu trời thôn Cao Gia nữa, không còn thường xuyên nhìn thấy đám mây thấp quen thuộc trên đỉnh đầu, trong lòng cảm thấy trống trải.

Hiện tại nghe được tiếng nói của Thiên Tôn, tâm tình nàng trong nháy mắt căng tràn: "Ngài tới rồi."

Lý Đạo Huyền cười: "Nhìn hồi lâu rồi, nhìn ngươi xếp hàng mua bánh trứng đấy."

"A? Sao Thiên Tôn không gọi ta sớm hơn?"

Ngươi chưa ăn được bánh trứng lại bảo ngươi đi, không phải là rất đáng thương sao?

Những lời này chỉ nghĩ ở trong lòng, cũng không nói ra.

Lý Đạo Huyền bỏ qua ý nghĩ của mình, mỉm cười nói: "Tổng binh Thiểm Tây Vương Thừa Ân lập tức sẽ phái người tới huyện Trừng Thành mượn lương, chắc hắn sẽ đi tìm Lương Thế Hiền mượn lương, nhưng lương của Lương Thế Hiền đều là chúng ta cho, hắn nhất định sẽ tìm đến ngươi."

Cao Nhất Diệp: "Ta hiểu rồi, đưa cho hắn lương thực."

"Không! Không cho." Lý Đạo Huyền mỉm cười: "Sao có thể cho người không liên quan gì mượn như vậy, trừ phi... Hắn chịu ký vào hiệp nghị chịu khổ..."

Cao Nhất Diệp là người ngây thơ, nghe không hiểu.

Thế nhưng hai vị cô nương Thu Đông trước đây phiêu bạt phong trần, khi các thương nhân nói chuyện làm ăn cũng thường hay ngồi kế bên, bàng thính qua rất nhiều việc cùng loại, vừa nghe liền hiểu ngay ý của Thiên Tôn. Hai người tiến đến bên tai Cao Nhất Diệp thấp giọng nói: "Ý của Thiên Tôn là, muốn bắt lấy mạch máu của Vương Thừa Ân, buộc hắn thỏa hiệp với chúng ta."

Cao Nhất Diệp: "Ôi, đây... đây không phải chuyện người xấu mới làm sao?"

Thu Cúc nói: "Cái này cũng chưa hẳn, người tốt cũng sẽ dùng thủ đoạn như vậy để khống chế người xấu mà."

Đông Tuyết cũng nói: "Đúng vậy, các thương nhân bình thường đều sẽ làm như vậy, chỉ là vì bảo đảm người khác sẽ không hại mình."

Giờ thì Cao Nhất Diệp đã hiểu: "Vậy chúng ta muốn Vương Thừa Ân thỏa hiệp với chúng ta chuyện gì?"

Lý Đạo Huyền: "Cũng không cần hắn làm cái gì, hắn một nghèo hai trắng, trong tay không lương không bạc, còn chịu triều đình tiết chế, thật ra việc hắn có thể làm cho chúng ta không nhiều lắm, chỉ cần buộc hắn lên chiến thuyền của thôn Cao Gia, biến hắn thành người một nhà với chúng ta, là cái loại phân không rõ là được."

Cao Nhất Diệp: "Việc này phải làm như thế nào?"

Lý Đạo Huyền cười hắc hắc: "Bảo hắn dành ra mấy vị trí trong quân đội, đưa người của thôn Cao Gia chúng ta vào nắm giữ chức vị quan trọng trong đội ngũ của hắn."

Thu Cúc và Đông Tuyết che miệng cười khẽ: "Ui da, có đôi khi Thiên Tôn thật xấu quá."

Cao Nhất Diệp vẫn không hiểu nhiều phải làm như thế nào, thế nhưng thấy Thu Cúc và Đông Tuyết đều đã hiểu, cũng sẽ không rụt rè nữa, đến lúc đó giao cho hai vị thư ký đi nói là được rồi.

Nàng ngẩng đầu lên: "Ta hiểu rồi, vậy chúng ta hiện tại khởi hành, đến huyện thành Trừng Thành."

Từ thôn Cao Gia đến huyện thành Trừng Thành có thể ngồi xe lửa thì tốc độ là nhanh nhất, tiếng còi vang lên, 30 dặm đường chỉ chớp mắt là tới.

Cao Nhất Diệp, hai vị cô nương Thu Đông cộng thêm ngự dụng hộ vệ của họ là Bát Địa Thỏ và Trịnh Cẩu Tử, một trăm hộ vệ, lại một lần nữa đứng trong huyện thành Trừng Thành.

Đã lâu không tới huyện thành, Cao Nhất Diệp giờ mới phát hiện, trong miếu Thành Hoàng đã có bức tượng thánh Đạo Huyền Thiên Tôn thật lớn đứng sừng sững, kim thân siêu to khổng lồ, ban phát sự uy nghiêm của Thiên Tôn đến mỗi tấc đất trong huyện thành.

Nàng là thánh nữ ăn mặc y phục màu trắng vừa xuất hiện trên đầu đường, lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, không ít người quay về nàng bái lạy: "Thánh nữ đại nhân!"

Hai bên đường, tất cả đều là lão bách tính bày tỏ hoan nghênh.

Huyện lệnh Lương Thế Hiền cũng lập tức đi ra nghênh đón, vẻ mặt tươi cười: "Sao thánh nữ đại nhân lại tới huyện thành rồi? Cũng không sớm thông báo cho hạ quan biết, để hạ quan ra trạm xe lửa xin đợi đại giá."

Cao Nhất Diệp mỉm cười: "Thiên Tôn phân phó một việc, bảo ta đặc biệt thuật lại pháp chỉ cho ngươi."

Lương Thế Hiền vội vàng nghiêm nghị.

Cao Nhất Diệp: "Không bao lâu nữa tâm phúc của tổng binh Thiểm Tây Vương Thừa Ân sẽ đến tìm ngươi mượn lương, ngươi chỉ cần như vậy..."

Lương Thế Hiền vừa nghe, Ồ, ơ, hả?

Nghe mà hoang mang.

Thiên Tôn vậy mà muốn sắp xếp người của thôn Cao Gia tiến vào quân đội nhậm chức? Ý này là gì? Sẽ không là... ặc.

Sợ quá!

Không được! Chuyện này, ta phải tỉ mỉ ngẫm lại.

Bình Luận (0)
Comment