Lương Thế Hiền học phú ngũ xa lập tức ở trong đầu bật mode suy luận.
Ý nghĩ của Thiên Tôn, ý nghĩ của thánh nữ đại nhân, tình huống của thôn Cao Gia, sự cố nhân tình, các loại khả năng giống như thế giới thụ ở trong đầu không ngừng mà phân chia cành lá, kéo dài ra phía trước...
Sau đó đinh một tiếng, ngừng lại trên một kết quả.
Thiên Tôn là thần tiên, không có khả năng tham dự chuyện của nhân gian giới.
Nhất định là thánh nữ đang giả truyền pháp chỉ rồi? Nàng muốn mượn pháp chỉ của Thiên Tôn đưa bạn chơi từ nhỏ của mình là những thanh niên trong thôn Cao Gia, sắp xếp họ vào trong quân đội triều đình, trước tiên kiếm chút chiến công, sau này thuận lý thành chương kiếm một chức quan.
Đúng, nhất định là như vậy!
Ở trong quan trường Lương Thế Hiền cũng coi như lăn lộn không ít năm, chuyện xấu xa gì chưa thấy qua? Trong quan trường Đại Minh kẻ làm liều quá nhiều, đủ loại thủ đoạn ngưu quỷ xà thần, khiến hắn từ lâu đã lãnh đạm đối với những loại chuyện này.
Trước đây còn tưởng rằng thôn Cao Gia không có loại chuyện này chứ, hiện tại xem ra, chao ôi, nhân tính ơi nhân tính, ngay cả thánh nữ cũng không thoát được mặt ác của nhân tính.
Lương Thế Hiền thở một hơi thật dài: "Được rồi! Vậy bản quan sẽ làm theo."
Hắn không trực tiếp bóc mẽ chuyện Cao Nhất Diệp giả truyền pháp chỉ, trong lòng chỉ đang suy nghĩ: Nếu như chỉ sắp xếp mấy người thân bằng hảo hữu đi kiếm một chức quan, đó cũng không tính việc xấu gì to lớn lắm. Ta cũng không cần thiết vì loại chuyện này mà bất hoà với thánh nữ.
Địa vị của thánh nữ ở trong cảm nhận của Thiên Tôn chắc cũng tương tự như Ngụy Trung Hiền bên cạnh Chu Do Hiệu, người như thế là không ai đấu ngã được, mình đừng làm đầu sắt.
Đợi sau này khi dâng hương cho Thiên Tôn lại lén nói việc này cho Thiên Tôn cũng được. Nhưng, chỉ một chuyện nhỏ như vậy, cho dù mình nói cho Thiên Tôn, ngài cũng sẽ không làm gì thánh nữ cả.
Chuyện trong cuộc sống nói chung là như vậy.
Chuyện của thần tiên giới, cũng sẽ không khác biệt nhiều lắm.
Nếu thần tiên không bao che khuyết điểm, trong Tây Du Ký sẽ không có nhiều yêu quái kỳ lạ như vậy.
Lương Thế Hiền sửa sang một chút tâm tình, trở lại nha môn, im lặng chờ đợi.
Chạng vạng cùng ngày, một con khoái mã tới đây, tâm phúc của tổng binh Thiểm Tây Vương Thừa Ân đã đến, vừa mở miệng chính là mượn lương.
Lương Thế Hiền sớm có chuẩn bị, tuyệt không hoảng, chỉ mỉm cười nói: "Vương tướng quân là một tướng quân tốt, huyện Trừng Thành chúng tôi nguyện ý góp sức tương trợ, có điều... trong huyện chúng tôi có mấy người thanh niên, là cái loại rất có tiền đồ, muốn theo Vương tướng quân đi ra ngoài đánh trận, học chút bản lĩnh, cũng không biết..."
"Không thành vấn đề!" Tâm phúc không hề nghĩ ngợi đáp ứng luôn, hắn cũng hiểu đạo lí đối nhân xử thế này, người ta giúp ngươi giải quyết vấn đề lớn, lại tiện thể nhét vào vài người làm thủ hạ của ngươi kiếm chút quân công, đây không phải chuyện rất bình thường sao? Nếu như cái này cũng không đáp ứng, vậy còn mượn lương cái chó gì.
Lương Thế Hiền: "Ta sẽ lập tức tổ chức dân phu đưa lương tới Hàn Thành, xin Vương tướng quân chờ đợi."
Tâm phúc không nghĩ tới dăm ba câu là có thể chốt xong chuyện mượn lương, quả nhiên là vui mừng quá đỗi, thiên ân vạn tạ với Lương Thế Hiền, sau đó vội vàng phi ngựa trở về Hàn Thành báo cáo.
Binh doanh thôn Cao Gia, Trình Húc ngồi đối diện với Vương Nhị. Hai người bịt mặt, đều không nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, nhưng trên thực tế, Trình Húc biết người trước mắt là Vương Nhị, Vương Nhị lại không biết đối diện là Trình Húc.
"Thiên Tôn nói, muốn xếp mấy người của mình vào trong quân Vương Thừa Ân, từ trong nội bộ từng chút một, biến tổng binh Thiểm Tây thành người của chúng ta." Trình Húc chỉ vào khăn che mặt của mình: "Ta không có khả năng đi rồi, ngươi cũng không quá thích hợp, đúng không?"
Vương Nhị gật đầu: "Ta không đi được."
Trình Húc: "Bên ta chỉ tuyển ra một người Thạch Kiên, bên ngươi còn có nhân tuyển tốt nào không? Phải tuyệt đối là hảo hán tử không thể bị quan phủ hủ hóa. Hơn nữa phải đủ cơ linh, biết ăn nói, có thể lây nhiễm bọn quan binh thành Thiên Tôn sắc của chúng ta."
"Đủ mọi màu sắc tuyệt không đẹp." Vương Nhị thổ tào một cái, mới thấp giọng nói: "Thủ hạ Bạch Miêu của ta có thể đi, hắn tuyệt đối không thể bị quan phủ thu mua."
Trình Húc: "Ồ, hắn đã từng tạo phản phải không? Không bị quan phủ ghi vào trong hồ sơ sao?"
Vương Nhị cười lắc đầu: "Yên tâm, hắn luôn khép mình, chưa từng làm ra chuyện gì nổi bật trong tặc quân, hơn nữa tên thật của hắn vẫn không ai biết, hiện tại từ thôn Cao Gia đi ra ngoài, ai cũng không biết hắn đã từng tạo phản, sẽ chỉ cho rằng hắn là một lương dân của thôn Cao Gia."
Trình Húc: "Chốt! Vậy phái ra Thạch Kiên và Bạch Miêu, nói đi cũng phải nói lại, tên thật của Bạch Miêu rốt cuộc là gì?"
Vương Nhị: "Vương Tiểu Hoa."
"Phốc!" Trình Húc không nhịn được phun ra một ngụm trà: "Cái tên đáng yêu như thế sao? Cái này chắc là đem tên của bé gái ném vào đầu bé trai rồi?"
Vương Nhị nhún vai: "Bản thân hắn cũng rất buồn, nhưng tên là cha mẹ đặt, dù sao không thể đối nghịch với cha mẹ mà?"
Lý Đạo Huyền nghe mà cũng toát mồ hôi lạnh, Vương Tiểu Hoa a! Trời ạ! Cái tên này, cũng may bố mẹ mình suy nghĩ cũng bình thường.
Huyện thành Hà Khúc, nha môn huyện.
A, không đúng, hiện ở chỗ này phải gọi là vương phủ!
Hoành Thiên Nhất Tự vương, vương phủ của Vương Gia Dận.
Vương Gia Dận vừa mới uống hai ngụm rượu, ôm thê tử Trương thị của mình, hai mắt mê ly, bộ dạng như muốn làm một nháy.
Trương thị này chính là tỷ tỷ của Trương Lập Vị, người lần trước muốn giết Vương Nhị.
Nàng sinh ra tại thôn Nghiêu Mão, là con gái của Trương Mậu Tu một vọng tộc địa phương.
Được Vương Gia Dận cưới về đã nửa năm.
Tháng sáu năm Sùng Trinh thứ ba, Vương Gia Dận dẫn quân đánh hạ Hoàng Phủ bảo, đại quân tiến vào thôn Nghiêu Mão, Trương Mậu Tu một vọng tộc địa phương mắt thấy sắp bị đại quân lưu khấu chiếm giữ, đành phải dâng ra con gái của mình. Cứ như vậy Trương thị ủy khuất vô cùng gả cho một đầu lĩnh thổ phỉ, mà toàn tộc Trương gia mặc dù miễn tử, nhưng đều bị bức ép gia nhập trong quân Vương Gia Dận.
Tất cả gia tài của Trương gia đều biến thành quân lương của Vương Gia Dận, Trương thị chịu nhục, dùng thân thể của mình lấy lòng Vương Gia Dận mới có thể giữ được tính mệnh già trẻ cả nhà, đệ đệ nàng Trương Lập Vị còn phải giả bộ làm một bộ hạ trung tâm cho Vương Gia Dận.
Vương Gia Dận còn tưởng rằng người thê tử này rất ngưỡng mộ mình nữa.
"Ái phi, ta đã xưng vương, hiện tại nàng đã là vương phi rồi. Qua mấy năm nữa, chờ ta thịt nốt tiểu thất phu Chu Do Kiểm kia, đăng cơ xưng đế, đến lúc đó nàng liền trở thành hoàng hậu."
Trương thị đành phải xấu hổ cười: "Tiện thiếp thực sự quá cao hứng."
Vương Gia Dận dương dương đắc ý: "Ta đã có trong tay 35 vạn đại quân..."
Đang khoác lác thì bên ngoài có một thân tín chạy vào, lớn tiếng đưa tin: "Đại vương, Không Dính Bùn cầu kiến."
Không Dính Bùn chính là đại lưu khấu, thủ hạ binh hùng tướng mạnh. Vương Gia Dận cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi, bèn phất tay nói: "Mời hắn vào."
Chẳng mấy chốc, Không Dính Bùn đi vào, ôm quyền, sau vài câu xàm ba láp cho có lễ tiết, lập tức đổi giọng nói: "Đại vương, lần này ta tới tìm ngươi, là muốn ngươi làm chủ cho ta."
Vương Gia Dận: "Ồ, sao thế?"
Không Dính Bùn: "Thương nhân muối Sơn Tây Hình Hồng Lang đã giết Lão Trương Phi, đội trưởng đội năm dưới trướng ta, hiện tại con chó đó còn chiếm giữ tại bến tàu Cổ Độ, thù này phải báo, nhưng theo thủ hạ của ta hồi báo, tên đó có thuyền, có pháo, có hỏa súng, còn có một trại, thật sự khó đối phó, ta muốn mời đại vương cử thêm mấy đội người đến giúp ta."