Vương Gia Dận nghe vậy, mặt ngẩn ra: "Một thương nhân muối, có thuyền, có pháo, có hỏa súng, còn xây một trại lớn? Kiêu ngạo như thế sao?"
Không Dính Bùn: "Thật sự là kiêu ngạo! Cũng không biết nó lấy tự tin từ đâu. Chơi lớn như vậy, không sợ quan phủ tiêu diệt sao? Ngay cả người của ta cũng đánh."
Vương Gia Dận rất nghiêm túc suy nghĩ vài giây: "Không Dính Bùn huynh đệ, việc này ngươi đừng vội, để ta suy nghĩ kỹ càng, sẽ mau chóng cho ngươi câu trả lời."
Không Dính Bùn ôm quyền đi ra.
Vương Gia Dận thầm nghĩ: Thủ hạ của Không Dính Bùn chết liên quan gì ta, giúp hắn báo thù sẽ chỉ lãng phí binh lực, dù sao thì giữa những thủ hạ này đánh tới đánh lui lẫn nhau cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì, ta tội gì phải lội xuống vũng nước đục này. Trái lại thương nhân muối tên Hình Hồng Lang này cũng thú vị, dám xây cả trại, có đại pháo hỏa súng còn có thuyền, thoạt nhìn rất có thực lực.
Cái gọi là kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, thương nhân muối cũng là đối nghịch với triều đình, rất có khả năng thu nhận thành người một nhà.
Nếu như có thể lôi kéo loại người có thực lực này tiến vào đội ngũ của ta, đương nhiên hữu dụng hơn nhiều loại dã lộ tử như Không Dính Bùn.
Nghĩ tới đây, hắn đã có tính toán, vội vàng phái ra tâm phúc, bảo hắn dọc theo bờ đông Hoàng Hà nam hạ, đến bến tàu Cổ Độ mời chào Hình Hồng Lang gia nhập đại quân phản loạn của hắn.
Hàn Thành, Lý Đạo Huyền đang bưng một bát Lương Bì, tầm nhìn theo đại đội vận lương của thôn Cao Gia, đi cùng đợt lương thực này còn có Thạch Kiên và Bạch Miêu.
Thạch Kiên đang cợt nhả nói với Bạch Miêu: "Vương Tiểu Hoa!"
Bạch Miêu tức: "Đừng gọi tên này của ta, ngươi biết rõ phỉ hiệu Bạch Miêu của ta, gọi ta Bạch Miêu là được rồi."
Thạch Kiên: "Vậy thì không được rồi, chúng ta lập tức sẽ đến Hàn Thành, gọi phỉ hiệu của ngươi vạn nhất bị người ta nghe được, sẽ gặp phải phiền phức."
Bạch Miêu câm nín.
Việc này rất bất đắc dĩ, Thạch Kiên lại gọi: "Vương Tiểu Hoa!"
Bạch Miêu: "Không có việc gì đừng gọi ta được không?"
Thạch Kiên cười đến mức ngả nghiêng: "Không được, Vương Tiểu Hoa, ha ha ha ha, ta nhịn không được liền muốn gọi ngươi."
Trên trán Bạch Miêu ba ba ba nổi lên vài sợi gân xanh.
Đúng lúc này, một đoàn người từ cửa thành Hàn Thành đi ra nghênh đón, người dẫn đầu chính là tổng binh Thiểm Tây Vương Thừa Ân.
Nháy mắt Thạch Kiên và Bạch Miêu không ầm ĩ nữa, vẻ mặt hai người lập tức khôi phục nghiêm túc.
Vương Thừa Ân bước nhanh tới, nhìn thoáng qua xe lương, vui vô cùng: "Đa tạ huyện Trừng Thành đã viện thủ cho bản tướng quân, phần ân tình này, Vương Thừa Ân không dám quên."
Tâm phúc của hắn chỉ chỉ vào Thạch Kiên và Bạch Miêu, Vương Thừa Ân lập tức hiểu ra, hai người này, chính là người mà huyện lệnh Trừng Thành muốn nhét vào trong quân ta kiếm chiến công.
Chuyện này chỉ cần kiếm ăn trong thể chế là không có khả năng tránh được, chung quy sẽ có đồng liêu an bài con cháu mình vào trong bộ môn của ngươi ăn không ngồi rồi. Mặc dù Vương Thừa Ân xem như một tướng quân chính trực, nhưng loại chuyện này cũng không thể ngoại lệ, gật đầu nói: "Hai vị sau này góp sức trong quân của ta đi, chỗ ta cũng không có vị trí cao gì cho hai vị, tạm thời để cho hai vị làm bách tổng trước đi, thế nào?"
Cái gọi là bách tổng, cũng chính là quản một trăm người ở trong quân, ý tương tự như bách hộ.
Trong quân hắn vốn không thiếu bách tổng, toàn bộ binh sĩ đều đã thuộc về bách tổng của mình quản rồi. Nói cách khác, hắn cho hai người "không hàm", trên danh nghĩa có thể quản một trăm binh, trên thực tế dưới quyền lại không có một binh nào.
Kiếm quân công mà, treo không hàm cũng không kỳ quái.
Thạch Kiên và Bạch Miêu đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng lơ đễnh, ôm quyền: "Đa tạ tướng quân, chúng tôi nhất định làm việc tốt."
Chào hỏi xong, hai người coi như chính thức trà trộn vào thể chế.
Lĩnh thẻ bài, phân phối doanh trướng, sau đó vui vẻ đi về hướng doanh trướng của mình.
Đi chưa được hai bước, phía trước có một người chặn đường, một hán tử tháo vát thoạt nhìn cũng đánh rất giỏi, cả người là sát khí, dưới đao chỉ sợ đã giết qua vô số hãn phỉ, người này vừa mở miệng cũng rất không khách khí: "Lão tử họ Mã, huynh đệ của ta đều gọi ta một tiếng Mã bách tổng. Trước tiên nói rõ, lão tử là một đao một kiếm đánh ra bách tổng, không giống với loại dựa vào quan hệ, đi cửa sau như các ngươi. Ta cũng ghét nhất là loại người sống tạm bợ như các ngươi, sau này bớt lảng vảng trước mặt lão tử, hiểu chưa?"
Gã vừa mở miệng, Thạch Kiên và Bạch Miêu liền bật cười.
Cũng phải, loại tình huống này cũng trong dự liệu của Thiên Tôn, hơn nữa Thiên Tôn đã chuẩn bị sẵn biện pháp thu thập những người như thế.
Hai người họ tới trong quân Vương Thừa Ân cũng không phải kiếm chuyện đánh nhau, mà là tới thẩm thấu... Cái gọi là thẩm thấu, đương nhiên là công tâm là trên hết.
Mà việc công tâm này, đương nhiên là...
Dùng tiền đập là thượng sách!
Thạch Kiên mỉm cười đi tới Mã bách tổng, vừa đi vừa cười: "Mã đại ca, một thân công phu khổ luyện của ngươi, ta vừa nhìn đã thích rồi, sao huynh đệ dám lảng vảng trước mặt ngươi chứ? Huynh đệ kính ngươi còn không kịp. Ngươi xem, ở đây huynh đệ có chuẩn bị một chút lễ gặp mặt, ngươi đừng chê, nhận lấy trước đi, lát nữa huynh đệ sẽ đưa cho ngươi một chút đặc sản quê hương."
Hắn vừa nói, vừa nhét một thỏi bạc vào trong tay Mã bách hộ.
Mã bách hộ sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì phát hiện trong lòng bàn tay đang nắm một thỏi bạc to, ít nhất năm lượng, con mẹ nó cái này...
Quan binh của Vương Thừa Ân đã lâu rồi không nhận được lương và bạc, nghèo đến nỗi không ra hình thù gì rồi, đột nhiên thoáng cái có người nhét cho ngươi năm lượng bạc, ngươi nói ngươi có muốn gọi ba ba không?
Vẻ mặt Mã bách hộ thoáng cái liền thay đổi, vừa mới còn hung thần ác sát, trong nháy mắt trở nên hòa ái dễ gần: "Ôi, hai vị huynh đệ, vừa rồi ta..."
Gã có vẻ ngượng ngùng: "Vừa rồi huynh đệ ta nói chuyện không dễ nghe, đều là đánh rắm thôi, đồng ngôn vô kỵ, hai vị huynh đệ đừng để ở trong lòng, sau này hai vị huynh đệ có chuyện gì, cứ tìm lão Mã ta."
Lúc này Bạch Miêu cũng đi tới một vị bách hộ khác, lật tay lên, một thỏi bạc thật lớn cũng được đưa qua: "Huynh đệ, chúng tôi mới đến, đêm nay chuẩn bị tiệc rượu, mời mọi người đến ăn một bữa nhé, được chứ? Tất cả huynh đệ ở đây đều có phần, người thấy có phần."
Người bên cạnh nói: "Chúng ta đang trong quân doanh, không uống rượu được."
Bạch Miêu: "Không có việc gì không có việc gì, lấy trà thay rượu, ăn thịt nhiều là được."
Ăn thịt !
Hai chữ này trong nháy mắt khiến một đám binh khốn khổ bên cạnh con mắt đăm đăm.
Thạch Kiên và Bạch Miêu chắp tay nói với những người xung quanh: "Các huynh đệ yên tâm, có hai người chúng tôi tới đây rồi, sau này tuyệt đối không để mọi người đói bụng. Đêm nay hai huynh đệ chúng tôi xuất tiền, đi tửu lâu tốt nhất trong Hàn Thành ăn một bữa đi."
"Tửu lâu cũng không có lương thực mà bán đâu."
"Không sao, chúng tôi tự mang theo lương thực, trả tiền công cho đầu bếp, bảo hắn hỗ trợ làm món ăn không phải là xong rồi?"
"Được !"
"Hay lắm !"
Một đám đại đầu binh sung sướng nhảy cẫng lên, hai vị dựa quan hệ mới tới này thật con mẹ nó biết làm người a, dựa quan hệ vậy sau này càng nhiều càng tốt.
Thạch Kiên và Bạch Miêu liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm: đã thành! Có Thiên Tôn làm chỗ dựa, muốn biến những người này thành người một nhà, thực sự là không cần tốn nhiều sức, cầm tiền đập là xong việc.