Bến tàu Cổ Độ.
Triệu Thắng dẫn theo một đám công nhân đang kẻ đường trên mặt đất.
Họ sắp xếp đá cuội chỉnh tề trên mặt đất, tạo thành từng đường đá cuội thật dài, dùng nó bao quanh lấy hình dáng đại thể của quảng trường.
Triệu Thắng vừa làm vừa nhìn "bản đồ thiết kế Thiên Tôn" trong tay, lớn tiếng nói: "Ở đây, xây một văn phòng trấn vụ, sau này trấn trưởng quản lý trấn sẽ làm việc ở chỗ này."
Các công nhân vội vàng làm ký hiệu ở giữa một khu vực đá cuội trên mặt đất, biểu thị muốn ở chỗ này xây cái gì.
"Ở đây, xây thành cửa hàng... Thương nhân có thể ở chỗ này buôn bán."
"Ở đây, xây nhà ở..."
Triệu Thắng vừa nói vừa bước đi, không bao lâu, cả người đã bắt đầu không được, tiếng phù phù bắt đầu xen lẫn trong tiếng nói chuyện.
Một tiểu hậu sinh tới từ huyện Thanh Giản chạy tới, trong tay còn cầm một cái bát, trong bát chứa đầy nước thuốc Đông y, tản ra mùi vị vừa thơm vừa đắng: "Tiên sinh, định suyễn thang của ngài sắc xong rồi."
Triệu Thắng bưng bát thuốc uống một ngụm, vị đắng khiến hắn nhíu chặt lông mày.
Khi hắn nghỉ ngơi, những người khác cũng không thể làm gì, còn phải đợi nghe hắn chỉ thị nữa, nghiêm trọng ảnh hưởng đến hiệu suất công việc.
Đang khổ não, đột nhiên từ bên cạnh có hai lão nông phu chạy tới, họ còn khiêng một cái kiệu mềm làm từ tre, cười ha ha nói: "Triệu tiên sinh, mời ngài ngồi vào trên này đi, chúng tôi khiêng ngài đi, ngài sẽ không mệt mỏi nữa."
Triệu Thắng: "Ôi, như vậy sao được?"
Hai lão nông nói: "Ngài là đại ân nhân của chúng tôi, không biết làm sao để báo đáp ngài mới tốt, ngài để chúng tôi góp chút sức cho ngài đi."
Họ đã nói như vậy, Triệu Thắng cũng không tiện khách khí nữa, ngoan ngoãn ngồi lên trên kiệu, lần này thì cảm giác lập tức trở nên khác biệt. Hai lão nông phu khiêng Triệu Thắng bước đi như bay, muốn đi tới đâu xem lập tức chạy tới nơi đó.
Xoát xoát chạy tới bên này công trường xem, xoát xoát chạy tới bên kia công trường xem.
Triệu Thắng vốn là người có tính nóng vội, bởi vì bệnh suyễn nên hạn chế năng lực hành động của hắn, hiện tại không cần lo lắng nữa, thoáng cái cảm giác năng lực làm việc của mình tăng lên mấy lần, khắp nơi trên công trường bến tàu đều để lại bóng dáng của hắn...
"Đúng rồi, ngày hôm qua ta nghe nói xưởng xi măng thiếu đá vôi, hiện tại vấn đề đã giải quyết chưa?" Triệu Thắng quay đầu hỏi hai tiểu hòa thượng.
Hai tiểu hòa thượng vừa mới tiếp nhận công việc, chính là lúc muốn biểu hiện, vội vàng nói: "Tôn Căn Bình của Tôn gia trang dẫn theo hơn một trăm người đã tìm được đá vôi trên một gò núi nhỏ ở phía bắc hai dặm, ngày hôm nay họ đang tổ chức đội xe tới nơi đó vận chuyển về."
Triệu Thắng mỉm cười: "Vậy thì tốt."
Hai người vừa mới nói đến đây, đột nhiên nghe được tiếng la ầm ĩ truyền đến từ bên ngoài trại, là các công nhân đào đá vôi. Họ vẻ mặt hoảng hốt chạy về, xe vận chuyển đá vôi của họ cũng ném đi đâu rồi.
Triệu Thắng: "Ơ?"
Chiến Tăng bước nhanh tới, vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tôn Căn Bình chạy đầu tiên tỏ vẻ xấu hổ: "Chúng tôi đào được đá vôi rồi, đã chất đầy xe, đang định vận chuyển về, đột nhiên có một đám lưu khấu chạy đến, chúng tôi sợ quá đành phải bỏ xe chạy về."
Vẻ mặt Chiến Tăng hầm hầm: "Lưu khấu từ đâu tới?"
Triệu Thắng cũng nói: "Ôi, vậy sao được? Ta đi tìm Tạo đại đương gia, phái kỵ binh cướp xe đá vôi đó của chúng ta về."
Cả đám người vội vàng hành động...
Trong nháy mắt doanh trại trở nên náo nhiệt, Kỵ Binh doanh dưới trướng Tạo Oanh đều khẩn trương tập hợp, xoay người lên ngựa.
Nhưng mà đúng lúc này, lính gác trên tiễn lâu đột nhiên la to: "Bên ngoài trại có người đến, mọi người nhìn hướng bắc, phía bắc xuất hiện một đội xe."
Mấy đầu lĩnh leo lên trên tiễn lâu, vừa nhìn về phía bắc liền kinh ngạc, một nhóm người ăn mặc lung tung, thoạt nhìn rất giống lưu khấu đang đẩy xe đá vôi đi về hướng bến tàu Cổ Độ.
Lần này, kỵ binh cũng tạm thời không cần xuất kích nữa, mọi người đều yên lặng xem biến hoá.
Chỉ thấy đám người kia đến bên ngoài trại liền dừng lại, hán tử dẫn đầu giơ hai tay, không mang theo vũ khí nào đi tới, lớn tiếng quay về trại la lên: "Hảo hán, đừng bắn cung! Chúng tôi không phải tới đánh các ngươi, chuyện vừa rồi là hiểu lầm, chúng tôi không cướp xe đá vôi của các ngươi. Các ngươi xem đi, chúng tôi giúp các người chất đầy đá vôi lên xe rồi đẩy về đây."
Người trong trại hai mặt nhìn nhau, vài giây sau Hình Hồng Lang mới lớn tiếng nói: "Lão nương là Vĩnh Tế Hình Hồng Lang, các ngươi là ai?"
"Chúng tôi là nông dân huyện Lâm Y phía bắc, cô nghe khẩu âm Sơn Tây này của tôi đi." Người dẫn đầu nói: "Mấy ngày trước, chúng tôi bị người của Lão Trương Phi đánh cướp, còn ép chúng tôi gia nhập phản quân của chúng, theo chúng cùng đi tới phụ cận nơi này... còn... còn đánh trại của các người. Thế nhưng chúng tôi không xông lên đầu tiên, chúng tôi núp phía sau... căn bản không lên chiến trường, vừa khai chiến chúng tôi đã bỏ chạy rồi."
Nghe đến đó, người trong trại đồng thời sửng sốt.
Cũng phải, lời này có thể tin tưởng!
Lần đó người dám xông lên đánh trại trước tiên, tám chín phần mười đều biến thành thi thể rồi, không phải chết dưới lựu đạn chính là chết dưới hoả súng, bằng không chính là bị Hà Bình thiện tể thiện tể...
Nông dân kia lớn tiếng nói: "Chúng tôi không muốn theo giặc, chúng tôi bị chúng lấy đao ép buộc đi theo, sau khi thấy các người giết Lão Trương Phi rồi, chúng tôi cũng không dám đến gia nhập các người. Thế nhưng, thế nhưng mấy ngày này chúng tôi vẫn trốn ở phụ cận nhìn lén, các người không giống với tặc khác, mọi người đang xây dựng trại, lại cho công việc làm..."
Hắn nói đến đây, tất cả mọi người trong trại đã hiểu, đây là tới gia nhập vào phe mình.
Chiến Tăng hai tay hợp thành chữ thập: "A Mễ Thâu Phật! Ác hành sẽ khiến người sợ mà rời xa, thiện hành sẽ hấp dẫn mọi người tới gần, những người này là bị thiện hành của Hình đại đương gia hấp dẫn mà đến. Bần tăng cảm thấy họ có thể tin tưởng."
Hình Hồng Lang cũng nghe ra khẩu âm Sơn Tây của đám người kia, nếu không phải từ Thiểm Tây qua đây, vậy khẳng định chính là lão bách tính bản địa Sơn Tây bị ép buộc rồi: "Có thể tin tưởng, nhưng không thể hoàn toàn tin tưởng, ta xem như vậy đi, tạm thời không để cho họ vào trại, để tránh họ nửa đêm phóng hỏa, nội ứng ngoại hợp. Cứ để cho họ ở ngoài trại giúp chúng ta đào đá vôi vận chuyển về đây, vẫn phát tiền công cho họ như bình thường là được."
Lão Nam Phong, Tạo Oanh đều cùng gật đầu, cảm thấy phương án này thích hợp.
Cao Sơ Ngũ nhếch miệng: "Được đấy!"
Hắn là tổng đại tướng "quân viễn chinh" Sơn Tây, hắn nói được đấy, chuyện này cũng xác định rồi.
Hình Hồng Lang thò đầu ra từ trên tường trại, lớn tiếng nói: "Hiểu rồi, sau này các ngươi không muốn làm tặc nữa, đúng không?"
Nông phu bên ngoài nói: "Chúng tôi vốn không phải là tặc."
"Được! Vậy thì dễ xử lý." Hình Hồng Lang: "Vậy chúng tôi sẽ giữ mọi người lại làm việc, công việc của mọi người chính là đào đá vôi, sau đó đưa đến trại, mỗi ngày sẽ trả cho mọi người ba cân bột mì."
Người bên ngoài hoan hô: "Thật tốt quá! Có ăn rồi."