Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 442 - Chương 442: Thiên Tôn, Có Người Mắng Ngài

Chương 442: Thiên Tôn, có người mắng ngài Chương 442: Thiên Tôn, có người mắng ngài

Nhóm công nhân đào đá vôi này xuất hiện, đồng thời nói chuyện thỏa đáng, việc này đã tạo ra một ý nghĩ mới cho các vị trong trại.

Triệu Thắng nói: "Chư vị, tại hạ cảm thấy, mở rộng công nhân ngoài trại, sẽ đưa tới các loại vật tư cho chúng ta, đó cũng là một phương pháp rất tốt. Các loại vật liệu đá, gỗ cần thiết để xây dựng trại đều có thể để công nhân bên ngoài đưa tới, người của chúng ta sẽ giảm bớt mạo hiểm khi ra ngoài trại, cũng có thể chậm rãi tiếp nhận những người bên ngoài gia nhập vào chúng ta."

"Đúng vậy!" Tạo Oanh: "Nhất là những người chúng ta còn chưa tiếp xúc qua, không dám tin tưởng. Dùng loại phương pháp này tiếp xúc là tốt nhất, tiếp xúc thời gian dài rồi, vững tin phẩm tính của đối phương, lại nghênh đón họ vào trại."

Mọi người đều gật đầu tán thành.

Chốc lát sau, cửa trại mở ra, dưới sự bảo vệ của đại đội kỵ bộ binh, từ trong trại chuyển ra một số lương thực, sau đó phát cho các lão bách tính huyện Lâm Y đẩy xe đá vôi qua đây.

Nhóm người này tại huyện Lâm Y bị ép buộc, trăn trở cả trăm dặm, hiện tại thật vất vả mới có thể được ăn uống một bữa đàng hoàng, kích động muốn khóc, con mắt đỏ hoe, thậm chí không kịp trở về, ngay bên ngoài trại bắc nồi nấu mì...

Người trong trại nhìn bộ dáng thảm thương bên ngoài trại, trong lòng cũng không khỏi buồn bã.

Không ít lão bách tính từ Phổ Cứu tự qua đây trong lòng đều đang suy nghĩ: may mà chúng ta còn chưa bị tặc tử ép buộc, đã được Hình đại đương gia cứu đưa tới bến tàu Cổ Độ, ở trong trại không cần lo lắng về sinh hoạt. Nếu như lúc trước chậm một bước, Phổ Cứu tự bị công phá, chúng ta cũng đi theo tặc nhân rồi, kết quả hiện tại chắc cũng giống như những người đó thôi.

Nghĩ tới đây, không khỏi sợ hãi.

Ngay khi tất cả mọi người mở "đại hội tưởng nhớ", đồng thời một con khoái mã từ phía bắc chạy tới.

Ngồi trên lưng ngựa là một hán tử giỏi giang, đến phía trước trại, hán tử hiển nhiên không nghĩ tới sẽ có một nhóm người nấu cơm ở chỗ này, ngẩn người một hồi, song người ngẩn ngựa cũng không ngẩn, trong nháy mắt khoái mã băng qua chỗ nhóm người nấu cơm và đi tới phía dưới tường trại.

Gã ôm quyền nói với người trên trại: "Nơi này là thủy trại của Vĩnh Tế Hình Hồng Lang, Hình đại đương gia sao?"

Hình Hồng Lang lớn tiếng nói: "Ta chính là Vĩnh Tế Hình Hồng Lang, ngươi là người phương nào? Tới đây có chuyện gì?"

Hán tử kia mỉm cười: "Tại hạ là sứ quan dưới trướng Hoành Thiên Nhất Tự vương, Vương Gia Dận."

Gã báo danh tự rất kiêu ngạo lớn tiếng, có phần tự hào, nhưng tên này vừa báo ra, trong nháy mắt người trong trại nhăn mày, những nạn dân đang nấu cơm bên ngoài thì xiết chặt nắm tay, trong bụng mắng thầm: chó chết! Đây không phải là cấp trên của cấp trên của Lão Trương Phi sao? Chính là thủ phạm hãm hại chúng ta, con chó này còn dám tới?

Mấy vị lãnh đạo ở trong trại liếc nhìn nhau, đều thầm cười nhạt.

Triệu Thắng thấp giọng nói: "Cái loại phỉ khí khó trừ còn học người xưng vương, người đứng đắn xưng vương ai lại tự xưng Hoành Thiên Nhất Tự vương a? Tự xưng Tần Vương, Yên vương, Lỗ vương gì đó nghe còn được. Hoành Thiên Nhất Tự vương vừa nghe chính là phỉ hiệu. Người này còn tự xưng sứ quan gì chứ, thổ phỉ đào đâu ra sứ quan."

Mấy người khác đều cười, ngay cả Chiến Tăng cũng không nhịn được lắc đầu: "A Mễ Thâu Phật! Cái này người ta nói chính là ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, tuyệt không giống một sứ quan nghiêm chỉnh."

Mọi người nghĩ thầm: hòa thượng ngươi ngay cả A di đà phật cũng không phát âm chuẩn, tuyệt không giống một hòa thượng nghiêm chỉnh, còn dám thổ tào người khác không giống sứ quan nghiêm chỉnh?

Hình Hồng Lang thấp giọng nói: "Đừng cười nữa! Đối phương nếu làm ra vẻ phái sứ quan tới, đó chính là muốn nói, chúng ta cũng phải tuân thủ một số quy củ giang hồ, khi cần nói đàng hoàng thì vẫn phải nói."

Lời này có lý!

Mọi người cũng không cười nữa, thờ ơ mà nhìn.

Hình Hồng Lang lại lớn tiếng nói: "Mở cửa trại, mời sứ quan đi vào."

Cửa trại mở ra...

Sứ quan kia dắt ngựa từ từ đi vào, trước khi tới đây, gã còn tưởng rằng thủy trại của thương nhân muối khẳng định lộn xộn như đám đay rối, sẽ nhìn không ra hồn, không ngờ đi vào trong trại vừa nhìn, lập tức sợ hãi hít một hơi lạnh.

Chỉ thấy trại ngăn nắp, quy củ, tất cả đều ngay ngắn rõ ràng. Binh sĩ trong trại mỗi người trang bị hoàn mỹ, đang đi thì có binh sĩ đeo hỏa súng nhếch miệng cười với gã, lộ ra hàm răng trắng.

Tinh thần diện mạo của các binh sĩ này đều rất tốt, bộ dạng mỗi người đều được ăn no ngủ đủ, so với quân lưu khấu bình thường mặt mày xanh xao hoàn toàn là trên trời dưới đất.

Sứ quan bắt đầu cảm giác được áp lực như núi.

Đi vào trung quân, nơi này có một căn nhà gỗ, tại cửa treo ba chữ to Phòng Nghị Sự. Đám người Hình Hồng Lang mời gã đi vào trong.

Sứ quan vừa vào căn phòng này, liền cảm giác được hình như có cặp mắt đang trừng nhìn mình.

Gã tập trung nhìn vào, tại chủ vị chính giữa phòng nghị sự này lại đặt một bức tượng thần nặn từ bùn, là một pho tượng thần tiên rất trẻ tuổi, thoạt nhìn rất anh tuấn uy nghiêm, trên người mặc đạo bào, một tay cầm bảo kiếm, tay kia cầm phất trần.

Sứ quan không khỏi ngạc nhiên: "Vị này chính là..."

"Đạo Huyền Thiên Tôn." Hình Hồng Lang mỉm cười: "Là thần tiên phù hộ chúng tôi."

Sứ quan nghĩ thầm: mò đâu ra tà thần này? Các ngươi cùng một kiểu với Bạch Liên giáo hay sao?

Có điều, lời này gã chỉ dám thổ tào trong bụng, không dám nói ra.

Gã làm bộ cung kính bái lạy với tượng Đạo Huyền Thiên Tôn, trong bụng thầm mắng: ông thần đần độn.

Cùng lúc đó...

Lý Đạo Huyền đang chỉnh tầm nhìn về Hàn Thành, nhìn Thạch Kiên và Bạch Miêu mở tiệc chiêu đãi một nhóm quan binh, hai người đóng giả thành cái loại phú nhị đại tuổi ít bạc nhiều, đến quân đội kiếm chút quân công, không có gì khác, chỉ có xa xỉ, mời cơm, chỉ cần liều mạng mời cơm, liều mạng thu mua nhân tâm là được rồi.

Y đang coi chăm chú, đột nhiên cảm giác được ngoài vách hộp chợt loé sáng, thầm thấy kỳ lạ: có người gõ chuông gọi ta hay sao?

Đảo mắt nhìn qua, lại thấy trên hộp không ngờ hiếm thấy nhảy ra một hàng chữ: "Ngoài phạm vi tầm nhìn có người chửi ngươi, phụ cận có thể lấy pho tượng làm vật dẫn, muốn đồng cảm với nó không? Có hay không?"

Lý Đạo Huyền: "Ơ, tình huống gì đây?"

Loại chuyện này, người chỉ số thông minh bình thường thoáng suy nghĩ liền lập tức hiểu ngay.

Trong lòng Lý Đạo Huyền đột nhiên kích động, đồng cảm với tượng thần sao?

Chuyện này ta thật ra từng nghe nói tới!

Tượng thần là thứ khi thiết kế ra không chỉ để mọi người có một mục tiêu để thắp hương cúng bái, mà là một cái cầu nối thần linh dùng để "kết nối nhân gian giới".

Tuy nhiên, cái hộp này rất kỳ cục a, cần phải có người mắng ta, nó mới cho ta cơ hội kết nối qua đó sao?

Kệ nó đi, thử một lần coi sao!

Ngón tay Lý Đạo Huyền ấn lên chữ "Có"...

Trong nháy mắt, cả người y dường như tiến vào đường hầm thời gian, phi hành trong vô số tia sáng ngang dọc đan xen, tiếp theo xoát một cái, đường hầm thời gian xung quanh liền biến mất.

Y thấy mình đang ngồi trong một căn phòng gỗ, trước mặt đặt một cái bàn to, một nhóm người ngồi thành một vòng tròn bên cạnh bàn, Cao Sơ Ngũ, Hình Hồng Lang, Tạo Oanh, Lão Nam Phong, Triệu Thắng, còn có một đại hòa thượng không nhận ra, một hán tử thoạt nhìn rất giỏi giang.

Ơ? Ở đây khẳng định là Sơn Tây!

Bình Luận (0)
Comment