Lý Đạo Huyền mất một giây mới nhìn rõ hoàn cảnh vị trí trước mắt mình.
Trong lòng không khỏi mừng rỡ, ha ha ha! Rốt cuộc có thể chơi cùng các người tí hon của ta trong một thế giới rồi.
Không đúng!
Chờ một chút, có chỗ nào không hợp lý.
Y muốn động, không động được.
Ánh mắt đảo qua xuống phía dưới, mới phát hiện cánh tay và thân thể của mình dính vào nhau, như cả một cục bùn vậy.
Không chỉ cánh tay không thể động, chân cũng không thể động, cả cục bùn và thân thể cùng một khối với nhau.
Kỹ thuật sử dụng của pho tượng này quá tệ hại!
Y đang thổ tào kỹ thuật của pho tượng, đột nhiên nghe được Cao Sơ Ngũ lên tiếng: "Ơ, mọi người có phát hiện không, tròng mắt của Thiên Tôn vừa rồi đảo một vòng."
Hình Hồng Lang vội vàng quay đầu qua nhìn, lắc đầu: "Không có! Thiên Tôn căn bản không động mà."
Lão Nam Phong nói: "Đây chỉ là pho tượng của Thiên Tôn, cũng không phải bản tôn Thiên Tôn, sao có thể động được? Thiên Tôn thật muốn động, một cái tát xuống, toàn bộ bến tàu cũng bị đập bẹp."
Tạo Oanh: "Đúng vậy! Sơ Ngũ, ngươi cũng đừng nói mò."
Cao Sơ Ngũ gãi gãi đầu: "Ơ kìa, vừa rồi nó động thật mà."
Lý Đạo Huyền thấy cảnh này không khỏi vui vẻ, nghĩ thầm: xem ra mặc dù thân thể không thể động, nhưng tròng mắt có thể chuyển động, nói không chừng nếu môi có thể động, vậy còn có thể nói được.
Thật muốn thử xem!
Nhưng nếu hiện tại ta thử nói thì sẽ không vui, càng loại tình huống trước mắt càng không thể động, chỉ muốn xem Cao Sơ Ngũ bị người khinh bỉ.
Y vội vàng đem ánh mắt của mình tập trung vào phía trước, tròng mắt không động đậy tí nào.
Mọi người nhìn chằm chằm vào pho tượng vài lần, không nhìn thấy nó động, vì vậy càng khinh bỉ Cao Sơ Ngũ một trận, một lần nữa trở về chính đề.
Hình Hồng Lang quay sang ôm quyền với sứ quan kia: "Vương Gia Dận Vương lão đại, chúng tôi cửu ngưỡng đại danh, không biết hắn phái ngươi tới đây có gì chỉ bảo?"
Lý Đạo Huyền thoáng nghe qua đã hiểu, thì ra hán tử này có khả năng cao là sứ quan Vương Gia Dận phái tới, vừa rồi mắng ta hơn phân nửa là tên này.
Hiện tại người duy nhất trong phòng không biết là ai cũng chỉ có hòa thượng trung niên kia, hòa thượng này thoạt nhìn mặt mũi hiền lành, xem ra là một cao tăng đắc đạo.
Sứ quan ôm quyền: "Đại danh của Vĩnh Tế Hình Hồng Lang, vương gia cũng ngưỡng mộ đã lâu. Lần này vương gia phái ta tới đây, chủ yếu là vì chuyện của Không Dính Bùn."
Vừa nghe ba chữ Không Dính Bùn, mọi người trong phòng đều khẽ nhếch lông mày.
Cao Sơ Ngũ: "A? Vừa rồi Thiên Tôn cũng khẽ nhếch lông mày."
Hình Hồng Lang tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói: "Sơ Ngũ, hiện tại đừng nói cái này nữa, bằng không thì người của Vương Gia Dận sẽ nhìn ra huynh là đồ ngốc, sẽ khinh thường huynh."
Cao Sơ Ngũ câm nín.
Lý Đạo Huyền như một đứa trẻ nghịch ngợm trêu chọc người lớn, cười thầm không ngớt.
Sứ quan tiếp tục: "Vương gia nghe nói đội trưởng đội năm Lão Trương Phi dưới trướng Không Dính Bùn có một chút va chạm với Hình đại đương gia, Hình đại đương gia không cẩn thận lỡ tay giết chết Lão Trương Phi."
Lý Đạo Huyền nghĩ thầm: ngươi nói cũng thật dễ nghe, nói thành "không cẩn thận lỡ tay giết chết", xem ra ngươi tới là muốn làm người hoà giải.
Sứ quan: "Chúng ta đều là người trên giang hồ, đều là lục lâm hảo hán dũng cảm đứng ra phản kháng quan phủ, thỉnh thoảng có hai lộ nhân mã bởi vì một số ma sát nhỏ mà va chạm, trên giang hồ đó cũng là chuyện thường, thế nhưng, chúng ta không nên lầm lẫn địch nhân chân chính là ai."
Nói đến đây, sứ quan làm ra vẻ mặt rực rỡ vĩ đại: "Kẻ địch của chúng ta chính là hoàng đế lão nhi và tham quan ô lại ức hiếp lương dân, không nên đấu tranh nội bộ lẫn nhau mới phải. Cho nên, vương gia bảo ta tới gặp mặt Hình đại đương gia, là muốn hoà giải cho Hình đại đương gia và Không Dính Bùn."
Hình Hồng Lang nhếch mép cười cổ quái: "Việc này cũng không nhọc vương gia lo lắng, Vĩnh Tế Hình Hồng Lang ta cũng không phải người vô cớ sinh sự, chỉ cần Không Dính Bùn không đến kiếm chuyện với ta, ta cũng sẽ không chủ động đi đánh hắn. Nói đến cùng, đánh hắn có lợi ích gì đâu? Trên người ngươi có thể rơi ra vàng hay sao?"
"Ha ha ha!" Cao Sơ Ngũ nở nụ cười: "Đúng vậy, đánh hắn cũng không rơi ra cái gì."
Hắn cười xong, đột nhiên a một tiếng, lại duỗi tay chỉ vào pho tượng: "Khéo miệng Thiên Tôn vừa rồi hơi vểnh lên."
Mọi người cạn lời.
Lần này thậm chí không ai để ý tới hắn nữa.
Sứ quan: "Hình đại đương gia, ngài không chủ động đi đánh Không Dính Bùn, đó đương nhiên là tốt nhất. Thế nhưng Không Dính Bùn đã bị chết thủ hạ, không chịu từ bỏ ý đồ, rất có khả năng sẽ trở lại gây phiền toái với Hình đại đương gia."
Hình Hồng Lang: "Hừ, tới thì tới đi, sợ hắn sao."
Sứ quan: "Vương gia cũng biết Hình đại đương gia là nữ trung hào kiệt, không phải người sợ chuyện, khẳng định không sợ Không Dính Bùn trở lại, thế nhưng, cái gọi là oan gia nên giải không nên kết, đều là lục lâm hảo hán nếu đánh nhau sẽ làm cho quan phủ chê cười, cho nên vương gia vẫn là hy vọng có thể giải mối thù hận này."
Hình Hồng Lang: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Thống khoái nói rõ ràng một lần luôn đi."
Sứ quan: "Ý của vương gia là, Hình đại đương gia cũng gia nhập bọn ta, chỉ cần ngài cũng gia nhập, trở thành một trong liên minh, vậy tự nhiên chính là người một nhà rồi, đến lúc đó vương gia cũng có lý do khuyên bảo Không Dính Bùn thu tay lại, mọi người cùng hòa khí, cùng nhau đối phó quan binh, chẳng phải là mọi người đều vui."
Mọi người câm nín.
Nói nửa ngày, Vương Gia Dận muốn chiếm đoạt cỗ thế lực của chúng ta?
Khẩu vị thật lớn, tỉnh ngủ chưa vậy?
Mọi người đều cười thầm trong bụng.
Hình Hồng Lang hừ một tiếng, đang muốn bảo sứ quan cút đi.
Đột nhiên, tượng Đạo Huyền Thiên Tôn ngồi bên cạnh đã mở miệng...
Lý Đạo Huyền muốn nói, y đoán được Hình Hồng Lang muốn cự tuyệt, thậm chí có khả năng trực tiếp tuyên bố khai chiến với Vương Gia Dận, thế nhưng Lý Đạo Huyền biết đây cũng không phải cách giải quyết tối ưu, nếu như lịch sử không có biến động quá lớn, hai tên Không Dính Bùn và Vương Gia Dận sẽ sống không được lâu, lúc này không nên chính diện va chạm với họ.
Ngồi đợi chúng chết không tốt hơn sao?
Hà tất phải mạo hiểm lấy tính mạng người tí hon nhà mình chiến tranh với chúng?
Cho nên Lý Đạo Huyền dự định mở miệng can thiệp một chút, cũng muốn thử nghiệm pho tượng đất này rốt cuộc có thể nói chuyện được không.
Y vừa mở miệng, liền cảm giác được đất cát trong miệng đang rơi xuống...
Cái đầu làm bằng bùn, miệng là một cái khe trên phôi bùn, không động còn đỡ, vừa động một cái đất cát không ngừng rơi xuống.
Lý Đạo Huyền: "Chậm!"
Y vừa mở miệng, thật đúng là nói ra lời, nhưng cũng không phải giọng nói của bản thân mình, mà là cái loại âm thanh nặng nề, khàn khàn, tựa như tiếng nói của Hắc Sơn lão yêu trong phim.
Đây có lẽ là vấn đề dây thanh của người bùn.
Tất cả mọi người trong phòng nghị sự đều bị giật mình, mọi người đồng thời quay đầu nhìn về phía bức tượng.
"Xem đi, xem đi, ta đã nói Thiên Tôn vừa rồi động mà." Cao Sơ Ngũ la lên: "Hiện tại Thiên Tôn còn nói nữa."
Hắn còn đang ngốc nghếch nhao nhao lên, Hình Hồng Lang gạt chân một cái, Cao Sơ Ngũ ngã phịch xuống đất. Hình Hồng Lang cũng vội vàng theo đó hành đại lễ bái lạy: "Bái kiến Thiên Tôn."
Mấy người Tạo Oanh, Lão Nam Phong, Triệu Thắng cũng kịp phản ứng, đồng thời vái: "Bái kiến Thiên Tôn."