Vài người đồng thời bái lạy, khiến Chiến Tăng và sứ quan nhìn mà ngẩn mặt ra. Hai người cũng không biết Thiên Tôn là gì, cũng không biết họ đang bái cái quái gì.
Chiến Tăng một tay đặt ở bên cạnh tiêu côn, cảnh giác nhìn pho tượng đất trước mắt.
Pho tượng này cũng không lớn, chỉ cao hơn một chút so với một người bình thường, nó được mang theo "quân viễn chinh Sơn Tây của thôn Cao Gia", dùng để cổ vũ sĩ khí cho mọi người.
Vài lần trước tới căn phòng này Chiến Tăng cũng từng nhìn thấy, nhưng hắn cũng không lưu ý, không coi nó vào đâu, ai ngờ thứ này hiện tại còn biết nói, quả nhiên là hù chết hòa thượng rồi.
Bên kia, sứ quan càng sợ muốn đứng tim, không dám nói nửa câu.
Lý Đạo Huyền nói một chữ, sau khi phát hiện mình có thể nói, cũng rất cao hứng, nói tiếp: "Sứ quan, vừa rồi ngươi nói rất hay, mọi người đều phản kháng chính sách tàn bạo của triều đình, vì lão bách tính mà chiến, đương nhiên không nên đấu tranh nội bộ. Đấu như vậy rất không tốt, sẽ chỉ làm lợi địch hại ta, ta thay Hình Hồng Lang đáp ứng yêu cầu của các ngươi, sau này Hình Hồng Lang coi như là một phần tử của quân khởi nghĩa."
Nghe những lời này, người trong phòng đều thẫn thờ.
Bọn người Hình Hồng Lang biết Thiên Tôn ghét nhất là đám lưu khấu càn quấy xằng bậy, trước đây còn đại chiến một trận với Bạch Ngọc Trụ dưới trướng Vương Gia Dận tại bến tàu Hiệp Xuyên, hiện tại lại nguyện ý gia nhập? Quá khó hiểu!
Thế nhưng khó hiểu thì khó hiểu, họ hoàn toàn không nghĩ tới muốn đưa ra ý kiến phản đối, ngoan ngoãn nghe là được rồi, thần tiên làm việc tất có thâm ý, làm phàm nhân phải suy nghĩ thêm, không thể vội vã nghi vấn thần tiên.
Chiến Tăng cũng ngẩn ra, tình huống gì đây?
Đương trường người cao hứng duy nhất chính là sứ quan. Gã đã nhìn ra, tượng đất này ở đây là lớn nhất, còn lớn Hình Hồng Lang, lời nó nói khẳng định đáng tin. Mục đích đi sứ của mình đã đạt được, hắc hắc, trở lại có thể lĩnh thưởng rồi.
Chỉ là...
Tượng đất này cảm giác quá kinh dị, phải nhanh chóng chuồn đi.
Sứ quan vội vàng ôm quyền: "Vậy tại hạ cáo từ trước."
Gã bước đi như bỏ chạy, rất sợ chạy chậm bị tượng đất ăn tươi.
Vừa mới chạy tới cửa, liền nghe được tượng đất nói: "Lúc trước ngươi ở trong lòng chửi ta, có đúng không?"
Vừa nghe hỏi những lời này, chân sứ quan như bị đóng đinh... Sợ đến mức toàn thân run rẩy! Làm sao tượng đất này biết được? Trời ạ! Nó là yêu quái sao? Là cái loại có thể độc tâm?
Lý Đạo Huyền: "Yên tâm, ta không tức giận, nếu như hiện tại ngươi bị ngã sấp mặt."
Y vừa dứt lời, sứ quan vội vàng cố sức ngã ra đất, là cái loại nằm úp sấp xuống, khuôn mặt chấm đất, thật thảm hại, ngã xong gã đứng lên: "Như vậy... được rồi chứ?"
"Được rồi, ngươi đi đi!"
Lúc này Sứ quan mới thở phào nhẹ nhõm, chật vật không chịu nổi chạy đi.
Lúc này lực chú ý của Lý Đạo Huyền mới chuyển tới những người còn lại trong phòng, các người tí hon nhà mình bây giờ còn bị vây trong trạng thái "cúng bái", chỉ có hòa thượng trung niên vẫn duy trì trạng thái đề phòng.
Lý Đạo Huyền cũng không để ý tới hòa thượng kia, nói với người tí hon nhà mình: "Được rồi, không cần đa lễ, ngồi xuống nói chuyện đi."
Mọi người vội vàng ngồi xuống, vẻ mặt cung kính nhìn y.
Đây vẫn là lần đầu tiên họ có thể trực tiếp đối thoại với Thiên Tôn, trước đây đều thông qua thánh nữ, hoặc là thông qua tờ giấy Thiên Tôn đưa cho xem, lại hoặc là bàn tay vàng khổng lồ của Thiên Tôn từ trên bầu trời thò xuống...
Mức độ tương tác rất có hạn!
Nhưng lần này Thiên Tôn ngay ở trước mặt, còn có thể nói trực tiếp, khiến họ cảm giác được toàn thân đều hưng phấn không hiểu, trong lòng có một loại tâm tình máu đang chảy như điên, không gì làm không được.
Lý Đạo Huyền: "Các ngươi khẳng định đang rất khó hiểu, vì sao ta phải bảo các ngươi gia nhập tặc quân của Vương Gia Dận."
Lúc này mọi người mới tỉnh ra, đúng rồi, vì sao chứ?
Lý Đạo Huyền mỉm cười, vừa cười, cái miệng đất nứt ra hai bên, vết nứt trên bức tượng vang lên rắc rắc, cả khuôn mặt đều nứt ra một nửa, dọa mọi người giật thót.
"Thiên cơ! Thiên cơ không được tiết lộ." Lý Đạo Huyền nói: "Các ngươi không cần phải xen vào hai tên Vương Gia Dận và Không Dính Bùn đó. Trong khoảng thời gian ngắn chỉ cần ổn định chúng, không để cho chúng công qua đây, như vậy chúng sẽ vĩnh viễn không tấn công qua đây."
Mọi người vội vàng nói: "Tuân lệnh!"
"Các vị nhất định phải ghi nhớ." Lý Đạo Huyền: "Mục đích của chúng ta thủy chung chỉ có một, chính là để cho lão bách tính thiên hạ đều an cư lạc nghiệp, phàm là kẻ vi phạm chủ chương này, bất luận là ai, đều là kẻ địch của chúng ta..."
Nói đến đây, y phát hiện tượng đất này đã không kiên trì nổi.
Khi y nói cái miệng mở ra khép lại, đất trên tượng rơi xuống lộp bộp, kết cấu cường độ đã không thể duy trì, sau đó ầm một tiếng, nửa bên mặt bức tượng bị sụp xuống.
Lý Đạo Huyền cảm giác cảnh vật bên cạnh trong nháy mắt không rõ nữa, đã biến thành tinh không hắc ám, vô số lưu quang tan vỡ, bên người nhanh chóng biến ảo, lui về phía sau tiêu tán, cuối cùng đột nhiên khôi phục bình thường. Y lại trở về bên trong bản thể của mình, ngồi trên lầu hai căn biệt thự, bên cạnh cái hộp.
Vừa rồi tiến vào trong hộp chỉ một thời gian ngắn, lại giống như đang nằm mơ vậy, mang theo chút chân thực, lại có chút hư ảo.
"Bà nội cha! Chức năng mới của cái hộp hay quá."
Lý Đạo Huyền vội vàng tìm kiếm bên ngoài hộp, tìm trái tìm phải, rốt cuộc y đã tìm được. Phía dưới cái nút "Đông Nam Tây Bắc Trung" của cái hộp hiện tại có thêm một cái nút "đồng cảm".
Thông qua sự kiện vừa rồi, Lý Đạo Huyền có thể xác định một việc,"đồng cảm" chỉ cần có dẫn dắt là được, không cần tầm nhìn của mình chạy đến chỗ đó, mà dẫn dắt đó chính là pho tượng của mình.
Nơi nào có pho tượng, trên lý luận chắc đều có thể đồng cảm nhỉ?
Nghĩ đến liền thử một lần.
Lý Đạo Huyền đưa tay ấn lên nút "đồng cảm", trong nháy mắt vừa ấn xuống mới nhớ: ôi trời, mình còn chưa chỉ định đồng cảm pho tượng nào mà?
Trong nháy mắt này, cái đầu tiên hiện lên trong đầu y là kim thân vô cùng lớn tại huyện Trừng Thành...
Ý nghĩ này vừa loé lên, đã xong.
Y cảm giác mình đã lọt vào không gian vũ trụ tối tăm, xung quanh có vô số ngôi sao và tia sáng đang bay ngược về phía sau, tiếp theo cảnh vật bên người từ trạng thái mông lung biến thành rõ ràng, xoát một cái, tầm nhìn của y trở nên rõ ràng.
Tầm nhìn đang từ trên cao nhìn xuống!
Có một loại cảm giác Ultraman đứng bên trong Đông Kinh, nhà cửa xung quanh đều thấp hơn mình một cái đầu.
Tròng mắt chuyển động, phát hiện mình đang ở phía sau miếu Thành Hoàng của huyện Trừng Thành, thân thể là một tảng đá siêu to khổng lồ, còn phủ một lớp phấn vàng, khiến cho mình thoạt nhìn kim quang lóng lánh.
Muốn hoạt động tay chân một chút, nhưng Lý Đạo Huyền lại không lộn xộn qua loa, vừa rồi y tại bên Sơn Tây nói mấy câu, kết quả tượng đất bởi vì không chịu nổi mà đổ vỡ, y cũng không muốn làm hư kim thân to lớn này.
Đây chính là kỳ quan của hơn một nghìn người tí hon, tiêu tốn vô số tâm huyết mới hoàn thành.
Thời điểm xây kỳ quan này mặc dù tổn hại quốc gia, thế nhưng xây xong lại hủy đi cũng rất lãng phí.
Y bảo trì bất động, ngồi im, bảo tướng trang nghiêm.
Đột nhiên phát hiện, phía dưới mình đang có một người tí hon đang lảm nhảm nói cái gì, tròng mắt chuyển xuống phía dưới, thấy rõ, là Lương Thế Hiền.