Lương Thế Hiền đang quay về kim thân vô cùng lớn của Thiên Tôn mà nói nhỏ: "Thiên Tôn ơi, hạ quan không phải là đang nói xấu thánh nữ. Hạ quan chỉ là cảm thấy chuyện này phải nên báo cáo với ngài. Thánh nữ không ngờ giả truyền pháp chỉ, muốn hạ quan đưa hai người vào trong quân đội của Vương Thừa Ân, hai người đó hình như là phú nhị đại trong thôn Cao Gia, chắc là có quan hệ rất tốt với thánh nữ đại nhân. Thánh nữ mượn tay của bản quan kiếm quân công cho hai người này, tương lai khẳng định sẽ kiếm một chức quan bò lên trên..."
Nghe đến đó, Lý Đạo Huyền suýt nữa cười ra tiếng, cố nhịn xuống, nhịn xuống, tượng đá lớn như vậy, cười ra tiếng không khéo sẽ bị vỡ.
Lương Thế Hiền: "Mặc dù việc này cũng không phải đại sự gì, trong triều đình loại chuyện này có rất nhiều, nhưng hạ quan vẫn cảm thấy, việc này phải nói cho ngài một tiếng, nếu như hiện tại ngài không nghe được, cũng không thể trách hạ quan chưa nói."
Lý Đạo Huyền tiếp tục duy trì bất động, chỉ trong lòng nghĩ: Con người Lương Thế Hiền này không tệ, sau này thành lập quốc gia mới, người này có thể trọng dụng, chỉ bằng điểm "chính trực" này đã nên trọng dụng rồi.
Lương Thế Hiền kể lể một hồi, Thiệu Hưng sư gia từ bên cạnh chạy tới: "Huyện tôn đại nhân, các công nhân phát hiện lượng lớn quặng sắt tại Nghiêu Đầu trấn, muốn hỏi ngài nên làm gì?"
Lương Thế Hiền: "Đào thôi, có thể làm gì nữa? Ta nói với ngươi, Thiên Tôn thích nhất là đào, xây, đào, xây... Quặng sắt này mặc dù thôn Cao Gia có rất nhiều, nhưng đây đều là Thiên Tôn từ trên trời ban thưởng, sắt chúng ta tự mình sản xuất còn rất ít, nếu phát hiện ra quặng sắt, vậy đào đi! Các công nhân đang không có việc gì làm điều hết đi đào quặng sắt, ra sức đào là được."
Thiệu Hưng sư gia: "Nhưng chúng ta cũng không có nhiều người để sử dụng. Từ khi Thiên Tôn làm mưa, rất nhiều nông dân về nhà làm ruộng rồi, nạn dân trong huyện thành rõ ràng đã giảm đi một nửa."
Lương Thế Hiền tròng mắt láo liên: "Đi huyện Bạch Thủy phía tây và huyện Đại Lệ phía nam xem, hai nơi này thần ân của Thiên Tôn còn chưa phủ tới, bên đó còn đang hạn hán, dụ dỗ vài câu là nông dân bên đó sẽ qua huyện chúng ta hết thôi. Bản quan lại lo liệu hộ tịch cho họ, mọi chuyện thế là xong."
Thiệu Hưng sư gia: "Trộm nhân khẩu chỉ sợ không tốt lắm đâu, hai vị huyện thái gia sát vách sợ giận quá sẽ qua đây đánh người."
Lương Thế Hiền hừ một tiếng: "Họ không nuôi nổi người sống cuối cùng khẳng định tạo phản, bản quan lừa những người có khả năng tạo phản đó qua đây nuôi sống hộ cho, coi như là cầm tài miễn tai cho họ, có vấn đề gì? Ầm ĩ đến tai tuần phủ đại nhân, cũng là bản quan chiếm lý."
Thiệu Hưng sư gia cười hắc hắc: "Huyện tôn đại nhân nói có lý."
Hắn vội vàng rời đi.
Lương Thế Hiền quay đầu, bái lạy với kim thân của Lý Đạo Huyền: "Đa tạ Thiên Tôn, có ngài ở phía sau làm chỗ dựa, hạ quan mới dám tiếp nhận nạn dân, cứu vớt vô số lê dân bách tính, hạ quan mới không làm hổ thẹn nhiều năm đọc sách thánh hiền như thế."
Lý Đạo Huyền thầm than: giải trừ đồng cảm!
Trong nháy mắt, lưu quang ảo ảnh, y lại trở về bên ngoài hộp, sau đó đưa tay bốc một nắm bột mì, thả xuống trước mặt Lương Thế Hiền.
Không nói một chữ, Lương Thế Hiền liền hiểu ý của y. Thiên Tôn cổ vũ hành động của hắn, lại cho hắn thêm một số lương, cứ thoả thích trộm hết lão bách tính các huyện thành xung quanh qua đây mà nuôi.
"Hạ quan nhất định không làm nhục mệnh."
Cùng lúc đó, Sơn Tây, Cổ Độ bến tàu.
Cao Sơ Ngũ, Hình Hồng Lang, Tạo Oanh, Lão Nam Phong, Triệu Thắng, cộng thêm Chiến Tăng đang ngẩn mặt ra, sáu người cùng vây quanh trước mặt tượng thánh Thiên Tôn "đã bị sụp đổ một nửa", đưa mắt nhìn nhau.
Hình Hồng Lang toát mồ hôi: "Pho tượng này là thợ điêu khắc nào làm? Đánh hắn 50 gậy đi, khuôn mặt của Thiên Tôn bị lở mất một nửa rồi."
Cao Sơ Ngũ: "Để ta đánh!"
"Ngươi đừng đi, ngươi đánh 50 gậy là có thể đánh chết tươi người ta rồi." Tạo Oanh vội vàng nói: "Hơn nữa đây cũng chưa hẳn là sai lầm của thợ điêu khắc, có lẽ là pho tượng này quá nhỏ, không tiếp nhận được pháp lực cuồn cuộn của Thiên Tôn, không chứa được, pháp lực đã làm nó bị phá hủy."
Vừa nói như vậy, mọi người cũng bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là thế, có lý."
Lão Nam Phong như ở trong mộng mới tỉnh tát cho mình một cái: "A? Không xong rồi, vừa rồi khi Thiên Tôn tới, mạt tướng quá mức giật mình, đã quên hỏi Thiên Tôn tên của tiên nữ hát trong tiên kính rồi, a a a."
Triệu Thắng: "Ngươi chỉ có chút tiền đồ như thế sao!"
Lão Nam Phong: "Ngươi đi biên cương, bên cạnh toàn là đực rựa, tại nơi khổ hàn gặm bánh mì 10 năm, khi trở về xem coi ai không có tiền đồ hơn."
Triệu Thắng câm nín.
Chiến Tăng: "A Mễ Thâu Phật! Làm phiền các vị một chút, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra cái gì?"
Hình Hồng Lang: "Vừa rồi Đạo Huyền Thiên Tôn giáng lâm."
Chiến Tăng: "Đạo Huyền Thiên Tôn là?"
Hình Hồng Lang: "Như ông thấy, một vị thần tiên. A, đúng rồi, là thần tiên của đạo giáo, ông là hòa thượng của phật giáo sẽ không biết, không nhận ra cũng không khó hiểu."
Chiến Tăng: "Thiện tể thiện tể! Từ Hàng chân nhân của Đạo giáo, bần tăng cũng biết, ngài chính là Quan Âm Bồ Tát của phật giáo ta, tiến vào đạo giáo làm nội ứng, nằm gai nếm mật, chỉ vì có một ngày lén cho Nguyên Thủy Thiên Tôn một muộn côn."
Mọi người hít một hơi lạnh: ông là hoà thượng kiểu gì thế? Nói xấu Quan Âm Bồ Tát như thế mà được sao? A, đúng rồi, ông vốn là một thương nhân muối, không giỏi phật pháp là bình thường.
Cao Sơ Ngũ nhếch môi: "Các vị, hiện tại không phải lúc nói cái này mà? Chúng ta nhanh đi tìm thợ điêu khắc làm lại tượng thánh Thiên Tôn đi, Thiên Tôn thiếu nửa khuôn mặt này, mọi người nhìn mà trong lòng không hoảng hốt sao?"
Mọi người bị một tên ngốc nhắc nhở, mới đột nhiên nhớ tới, phải mau chóng làm lại pho tượng Thiên Tôn, như vậy mọi người mới yên lòng được.
"Nhanh đi hỏi xem lão bách tính nào có bản lĩnh điêu khắc."
"Nơi này có rất nhiều nhà công thương nghiệp mà? Người có tay nghề khẳng định rất nhiều."
"Đúng đúng đúng, nhanh đi tìm."
"Trả tiền công cho hắn! Thêm tiền, thêm tiền sẽ khắc nhanh hơn."
"Trong tay ai có [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện], cầm ra cho công tượng dựa vào hình ảnh trong đó điêu khắc, bằng không thì thợ bên Sơn Tây sẽ không biết tướng mạo của Thiên Tôn."
Đám người luống cuống, bao nhiêu việc phải làm.
Chiến Tăng nhìn thoáng qua pho tượng đã bị bể một nửa, xác nhận đây không phải có người ăn mặc y phục bằng bùn để gạt người, lúc này mới thở dài một hơi. Hắn khoanh chân ngồi xuống đằng trước bức tượng Đạo Huyền Thiên Tôn bị bể, hai tay hợp thành chữ thập: "Phiêu bạt hơn nửa đời người, không ngờ lại gặp được thần tiên chân chính, hơn nữa lại là đạo giáo... Thiên Tôn, bần tăng là hòa thượng của phật giáo tìm đến ngài là thần tiên của đạo giáo nói chuyện, thích hợp không?"
"Khi còn trẻ bần tăng giết người vô số, hai tay nhiễm đầy máu tanh, đến trung niên mới hoàn toàn tỉnh ngộ, phóng hạ đồ đao làm lại từ đầu, không biết người như bần tăng, ông trời còn cho cơ hội không?"
Pho tượng vỡ vụn kia đương nhiên sẽ không nói!
Chiến Tăng: "Ngài không nói lời nào, ta coi như ngài cam chịu rồi. Bần tăng khẳng định có thể rửa sạch tội nghiệt, trở thành người tốt, có được kết cục tốt, đúng không?"
Pho tượng vẫn không nói lời nào.
Chiến Tăng đột nhiên hai mắt đổ lệ: "Tự mình gạt mình, cũng không gạt được, người như bần tăng, sau khi chết khẳng định sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh."