Sáng sớm, Lý Đạo Huyền gọi vào điện thoại của Thái Tâm Tử.
"Alo, lão Thái à, tôi lại có việc muốn tìm cậu đặt hàng đây."
Thái Tâm Tử cười: "Chơi chán thuyền mô hình rồi sao? Lần này lại muốn chơi cái gì?"
Lý Đạo Huyền: "Tôi muốn đặt cái thứ này, chính là... có thể sống động giống như người thật, miệng có thể mở ra đóng lại, tròng mắt có thể chuyển động, tay chân cũng có thể tự do hoạt động, chất liệu tốt nhất là có thể vô hạn tiếp cận với người thật, a, đúng rồi, cái đó gọi là gì nhỉ, tôi nhớ ra rồi, gọi 'chất liệu silicon'."
Bên kia điện thoại an tĩnh, Thái Tâm Tử vậy mà nửa ngày không nói chuyện.
Lý Đạo Huyền: "Alo? Làm sao thế? Tín hiệu không tốt sao?"
Thái Tâm Tử thở dài: "Ông bạn, cậu vẫn nên đi tìm bạn gái đi, chơi búp bê nhiều tổn hại sức khỏe lắm."
"Phốc!" Lý Đạo Huyền: "Đậu xanh cậu nghĩ đi đâu vậy?"
Thái Tâm Tử: "Tôi chính là nghĩ cho sức khoẻ và tinh thần của cậu. Cậu chỉ nghĩ tới nó đẹp, thuận tiện, có thể giúp cậu giải quyết nỗi cô đơn bất cứ lúc nào, nhưng không nghĩ tới tác dụng phụ của nó, huynh đệ, thận trọng a."
Trên nắm tay Lý Đạo Huyền đã nổi ra ba sợi gân xanh: "Ông đây muốn làm đồ chơi nghiêm chỉnh, không phải là thứ như cậu nghĩ đâu."
Thái Tâm Tử: "Tôi biết, cái này cũng coi như đồ chơi nghiêm chỉnh, chúng ta không thể kỳ thị người có nhu cầu đối với đồ vật này, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với ra ngoài tìm gái... Nói đi, cậu muốn làm đầu của nữ minh tinh nào? Tôi sẽ cố gắng giúp cậu làm giống thật, cậu cũng đừng nói với tôi là muốn làm khuôn mặt của hoa khôi trường nhị trung Số 32 của chúng ta nhé, như vậy có vẻ không tốt lắm... Hoa khôi người ta hiện tại đã lập gia đình sinh con, là mẹ của hai đứa con rồi, nếu như cậu làm hoa khôi giả dùng để... khụ... quá không đạo đức, làm anh em tôi cũng không giúp được."
"Dừng!"
Lý Đạo Huyền không biết nên khóc hay cười nói: "Tôi muốn làm khuôn mặt của mình."
Thái Tâm Tử hít một hơi lạnh: "Cái gì? Tự mình chơi mình? Huynh đệ, hà tất biến thái như vậy? Không có bạn gái thời gian dài, quả nhiên sẽ dẫn đến nhân tính vặn vẹo sao?"
Thật không thể nói đạo lý với tên vô tích sự này.
Lý Đạo Huyền: "Người mô phỏng tôi muốn chỉ cần cao ba bốn xăng-ti-mét là được rồi, không phải cái loại có tác dụng biến thái như cậu nghĩ đâu."
Thái Tâm Tử lần thứ hai hít một hơi lạnh: "Ngắn như thế sao?"
Lý Đạo Huyền trầm mặc.
Thái Tâm Tử: "Làm sao vậy? Huynh đệ sao không nói gì?"
Lý Đạo Huyền: "Cậu chờ ở nhà đi, 15 phút sau tôi sẽ đến, đánh cho cậu một trận, tốt nhất là cậu nên gọi xe cứu thương trước đi."
Một ngày sau!
Lý Đạo Huyền nhận được một búp bê cao khoảng 4 xăng-ti-mét, chất liệu silicon.
Loại chất liệu này quả thật gần tiếp cận với da thịt của nhân loại, nhìn từ xa hoàn toàn là da nhân loại, chỉ sờ vào mới có thể cảm giác có chút khác biệt với da nhân loại.
Độ cao 4 xăng-ti-mét có một chỗ tốt, chính là Thái Tâm Tử đã có thể tiến hành một số gia công rất tỉ mỉ với nó, ví dụ, bên trong búp bê thêm vào khung xương kim loại, các đốt ngón tay còn có thể tự do hoạt động.
Loại khung xương này đối với người thường là rất khó làm, nhưng đối với Thái Tâm Tử làm mô hình thời gian dài thì chỉ là một bữa ăn sáng.
Thái Tâm Tử còn làm khuôn mặt của búp bê thành khuôn mặt của Lý Đạo Huyền, có điều... Làm khung xương cho người tí hon cao 4 xăng-ti-mét coi như đơn giản, làm mặt thì lại quá khó. Thái Tâm Tử lại không có trình độ điêu khắc mini, khuôn mặt này làm rất thô, ngũ quan không rõ ràng, căn bản không đẹp.
Nhưng đây không phải là vấn đề, Lý Đạo Huyền gỡ đầu nó xuống và giao cho Cao Nhất Diệp, bảo nàng an bài thợ điêu khắc khuôn mặt của nó lại một lần nữa, làm thành mặt mình là được.
Ngoại trừ búp bê cao 4 xăng-ti-mét này, Lý Đạo Huyền còn lấy từ chỗ Thái Tâm Tử một miếng silicon nhỏ, dài rộng cao khoảng 1 xăng-ti-mét, cũng giao nó cho Cao Nhất Diệp, bảo nàng an bài thợ điêu khắc làm thêm một pho tượng với tỉ lệ như vậy.
Một lớn một nhỏ, hai pho tượng đồng thời khởi công.
Tết âm lịch năm Sùng Trinh thứ 4 đã tới.
Lại là một năm mới đến!
Thôn Cao Gia hôm nay đã không phải thôn Cao Gia năm Thiên Khải thứ bảy có thể so sánh nổi, ngày xưa chỉ 42 thôn dân, run rẩy dưới đao của sơn tặc, hôm nay nhân khẩu đã gần vạn, căn bản không thể gọi là thôn, mà sắp được gọi là thành rồi.
Trung tâm trên thực tế của huyện Trừng Thành đã không còn là huyện thành mà Lương Thế Hiền tọa trấn nữa, mà là thôn Cao Gia do Tam Thập Nhị tọa trấn.
Thế nhưng, quái sự thú vị đã xảy ra.
Thôn Cao Gia vào tết âm lịch lại quạnh quẽ hơn nhiều so với bình thường.
Những công nhân đến từ các thôn các trấn cũng không ở lại thôn Cao Gia ăn tết, mà là khăn gói, đem theo tiền bạc kiếm được cả năm trời mua đồ tết, sau đó ngồi trên xe lửa, vui vẻ trở về quê.
Quê hương của những người này cũng không thể nói là xa, chỉ là các thôn nhỏ xung quanh, vì vậy, thôn nhỏ xung quanh đều trở nên náo nhiệt, đèn hồng lụa đỏ giăng khắp nơi, thôn Cao Gia thì bị vắng vẻ ở chính giữa.
Đương nhiên, cũng có người không về quê.
Ví dụ Tống Ứng Tinh sẽ không về, một lần về quê hắn phải đi đường hết mấy tháng. Trong thời kỳ loạn lạc này, đi mấy tháng về quê ở Giang Tây đó là muốn chết, còn không bằng ở lại thôn Cao Gia làm thêm mấy thứ kỳ quái.
Tuy nhiên, hắn đang ở trong Giếng Thợ chỉ huy các công tượng trực tết duy tu một máy kéo sợi bông chạy bằng hơi nước, đột nhiên cảm giác không đúng chỗ nào.
"Bạch tiểu hữu, cậu không trở về Bạch gia bảo đón tết sao?"
"Không về!" Bạch công tử cười hắc hắc không ngừng: "Xe lửa hơi nước của tôi lập tức sẽ vận hành thử rồi, thời khắc quan trọng như vậy, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian trên mấy việc nhân tình."
Tống Ứng Tinh mỉm cười: "Thì ra là thế, hắc, tôi cũng rất cảm thấy hứng thú với cái xe đó của cậu."
Nói đến đây, ánh mắt hai người không nhịn được nhẹ nhàng xuyên qua bên ngoài cửa sổ, ngoài thôn, ngay bên cạnh chiếc xe lửa đủ mọi màu sắc của Thiên Tôn hiện tại có đặt thêm một đầu tàu xe lửa đen thui, trông rất đần độn.
Luận vẻ ngoài, so với xe lửa chạy bằng điện của Thiên Tôn cách xa vạn dặm, chế tác cũng cực kỳ thô sơ, nhưng nó hoàn toàn không dùng linh kiện do Lý Đạo Huyền trực tiếp cung cấp, toàn bộ linh kiện đều do các thợ rèn tí hon từng búa gõ ra.
Đây là một chiếc xe lửa chân chính tuân theo Vật Lý, mà không phải là tuân theo "thần lực" !
Dưới chân nó đã trải đường ray, đương nhiên, giai đoạn thí nghiệm đường ray cũng không quá dài, đường ray thí nghiệm chỉ dài không đến một dặm.
Tống Ứng Tinh: "Xe này của cậu, còn bao lâu có thể vận hành thử?"
Bạch công tử: "Hắc hắc, tối đa năm ngày! Hiện tại đã bước vào giai đoạn kiểm tra cuối cùng rồi." Nói xong, hắn quay đầu hỏi một thợ rèn: "Cửa khoang điều khiển, năm ngày ông có thể làm xong không?"
Thợ rèn kia nói: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
Tống Ứng Tinh toát mồ hôi: "Cửa còn chưa làm?"
Bạch công tử ngượng ngùng nói: "Trước tiên hoàn thành công năng hạch tâm, cửa gì đó thì để sau, đúng rồi, ống khói hình như cũng chưa làm xong, hiện tại khói đen khi đốt than đá bay lung tung, người còn bị hun thành ống khói."
Tống Ứng Tinh cạn lời.
Hắn ôm mặt: thế mà ta còn rất chờ mong chứ, xem ra thời gian năm ngày căn bản làm không xong a.