Hai người đang nói đến đó, liền nghe được trong Giếng Thợ vang lên một tiếng hoan hô: "Chúng ta rốt cuộc hoàn thành rồi, ha ha ha ha."
Tống Ứng Tinh và Bạch công tử cùng nhau theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy hai người thợ điêu khắc từ trong phòng lao ra, hai người còn khiêng một pho tượng thiên tôn có tỉ lệ bằng thân người.
Tượng thiên tôn này theo yêu cầu của Thiên Tôn, điêu khắc theo "tư thế đứng".
Thân cao khoảng 1 mét 8, vóc người không mập không gầy, rất tiêu chuẩn, trên người mặc đạo bào, tay phải kiếm, tay trái phất trần, khuôn mặt đó điêu khắc vô cùng tinh tế, phàm là người thôn Cao Gia vừa nhìn thấy khuôn mặt này là có thể nhận ra đây là Thiên Tôn.
Dù sao người thôn Cao Gia ai không xem qua [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện], khuôn mặt vừa đẹp trai vừa uy nghiêm của Thiên Tôn họ đã nhìn hết năm này qua năm khác.
Tống Ứng Tinh hiếu kỳ hỏi: "Hai vị đại sư, các ngươi lại điêu khắc thêm một bức tượng thiên tôn nữa à? Cái này muốn đặt ở đâu? Ở đâu lại xây mới Thiên Tôn động sao?"
Hai vị thợ điêu khắc cười lắc đầu: "Đây là vật liệu tiên giới do Thiên Tôn tự mình ban xuống, hạ pháp chỉ bảo chúng tôi điêu khắc, chúng tôi cũng không biết cái này muốn đặt ở đâu, dù sao thì cứ theo pháp chỉ điêu khắc ra là sẽ không sai."
"Vật liệu tiên giới?" Những lời này khiến Tống Ứng Tinh cảm thấy hứng thú. Hắn là một người đặc biệt hiếu kỳ, là cái loại vật liệu hiếm lạ gì cũng muốn kiểm tra. Vật liệu "nhựa" mà Thiên Tôn ban thưởng vẫn luôn khiến Tống Ứng Tinh cảm thấy vô cùng hứng thú, đáng tiếc chưa nghiên cứu ra được.
Lần này lại nghe đến vật liệu tiên giới, nào có đạo lý không đến giúp vui. VipTruyenGG.com - ebook truyện giá rẻ
Đi tới gần, trước tiên nói một câu "đắc tội rồi", sau đó đưa tay sờ vào pho tượng, nhẹ nhàng sờ vào mép đạo bào.
Không sờ không biết, vừa sờ lập tức kinh ngạc.
Tống Ứng Tinh: "A? Quả nhiên là vật liệu tiên giới, quá kỳ quái, sờ vào cảm giác rất giống da thịt."
Hai thợ điêu khắc cười nói: "Còn sao nữa, thứ này khi hai chúng tôi vừa sờ vào cũng giật mình, trước đây chưa từng chạm qua, nhất thời nửa khắc thậm chí không biết nên khắc nó thế nào, nghiên cứu hồi lâu mới rõ ràng, phải dùng dao nhỏ tước từng chút một, thật vất vả mới tước nó thành hình dạng của Thiên Tôn."
Tống Ứng Tinh không khỏi cảm thán: "Đồ vật của tiên giới, thực sự là khiến người than thở."
Hắn vừa mới nói xong câu đó, đột nhiên nhìn thấy tròng mắt của pho tượng kia đảo một vòng.
Tống Ứng Tinh giật mình,"ôi trời" một tiếng ngã người về phía sau.
Lại thấy pho tượng vươn tay ra đỡ lấy Tống Ứng Tinh.
Mọi người đều thất kinh.
Lần này may mà ở thôn Cao Gia, nếu như ở nơi khác, người bên cạnh có thể trực tiếp bị hù chết.
Nhưng nếu ở thôn Cao Gia sẽ phát triển theo hướng hoàn toàn khác biệt.
Mọi người ngẩn ra chốc lát, đồng thời kịp phản ứng, đồng loạt bái lạy: "Tham kiến Thiên Tôn."
Lý Đạo Huyền vừa mới dùng công năng "đồng cảm" chui vào trong thân thể pho tượng, lúc này còn đang thích nghi với thân thể này, vừa rồi đỡ lấy Tống Ứng Tinh, y liền cảm giác được hai tay mình hơi yếu ớt...
Cũng phải!
Người silicon này là các người tí hon làm, dùng một miếng silicon khoảng 1 xăng-ti-mét điêu khắc thành, bên trong không có khung xương, cho nên kết cấu của nó cũng không chắc, cả người silicon thật ra đều mềm nhũn.
Thế nhưng vấn đề không lớn, chí ít nó linh hoạt hơn nhiều so với tượng đất.
Lý Đạo Huyền nhếch môi, mỉm cười: "Không cần đa lễ."
Âm thanh từ trong miệng người silicon nói ra cũng không phải tiếng nói của bản thân Lý Đạo Huyền, cũng mang theo một loại cảm giác uy nghiêm hùng hậu, giống như tiếng vang phát ra từ thiên địa cộng hưởng.
Lý Đạo Huyền chuyển sang hai thợ điêu khắc: "Khắc tốt lắm!"
Hai thợ điêu khắc được khích lệ, không khỏi mừng rỡ, kích động đến mức nói không nên lời.
Ngược lại Bạch công tử còn có thể trấn định, ôm quyền nói: "Thiên Tôn giáng lâm trên thân pho tượng, là tới hạ giới du ngoạn?"
Lý Đạo Huyền mỉm cười: "Đúng vậy, xuống chơi một chút, các ngươi không cần để ý tới ta, mỗi người làm chuyện của mình đi, ta chơi xong sẽ trở về bên trên."
Thiên Tôn đã hạ pháp chỉ rồi, mọi người đương nhiên không dám có ý kiến, thế nhưng muốn cho họ "không để ý tới y", việc này căn bản không thể làm được.
Ánh mắt mọi người vẫn không nhịn được dừng lại trên người Lý Đạo Huyền.
Trong bụng thầm nghĩ: lần đầu tiên thấy được Thiên Tôn biến nhỏ đi đứng bên người chúng ta, áp lực này thật lớn.
Lúc này Lý Đạo Huyền còn đang nghiên cứu thân thể của mình.
Lắc lắc tay phải, phát hiện trên bàn tay có nắm một thanh kiếm, không vứt đi được, thì ra thanh kiếm này cùng tay là "một thể", hơn nữa là kiếm silicon khắc thành, mềm nhũn căn bản không có tác dụng chó gì.
Y vẫy tay với thợ điêu khắc: "Lấy thanh kiếm này ra, không thuận tiện chút nào."
Thợ điêu khắc toát mồ hôi: "Nếu lấy ra, ngón tay cần phải khắc lại lần nữa."
Lý Đạo Huyền tìm một cái ghế dựa bằng tre ở bên cạnh ngồi xuống, vươn tay phải ra: "Ừm, khắc lại đi."
Thợ điêu khắc toát mồ hôi, cái này... ý là làm tại chỗ luôn sao? Trời ạ!
Hắn dè dặt bước qua, lấy dao tước từng chút từng chút một, tách ra thanh kiếm và ngón tay của Lý Đạo Huyền, vừa tước vừa rụt rè hỏi: "Thiên Tôn, tiểu nhân động dao như vậy, đầu ngón tay của ngài có đau không?"
Lý Đạo Huyền: "Không đau đâu, yên tâm đi."
Y còn duỗi ra cả bàn tay kia: "Lấy cả phất trần xuống đi, không thuận tiện chút nào."
Thế là một thợ điêu khắc khác cũng đi tới, ở bên tay trái của y, nhẹ nhàng tước vào nơi liên tiếp giữa phất trần và bàn tay.
Hai thợ điêu khắc đầu đầy mồ hôi, dè dặt chậm rãi tước từng dao từng dao, cuối cùng cũng tháo xuống thanh kiếm và phất trần, mặt bàn tay tiếp xúc thanh kiếm và phất trần cần phải một lần nữa chạm khắc và mài lại, biến thành hình dạng bàn tay, động tác của hai người đều rất nhẹ nhàng.
Lý Đạo Huyền ngồi ở giữa hai người, hai bên đều có người đang sửa bàn tay mình, y không khỏi thầm nghĩ: Ơ, hiện tại loại cảm giác này của ta, chẳng lẽ chính là cảm giác con gái làm móng tay trong tiệm Nail?
Y ngang nhiên ngồi giữa Giếng Thợ làm móng tay, ảnh hưởng tạo ra rất lớn.
Rất nhanh, mọi người trong Giếng Thợ đều chạy đến hành lễ với y, còn có người chạy ra ngoài báo tin cho Cao Nhất Diệp, thế là một lát sau, Cao Nhất Diệp nghe tiếng mà đến, nàng chạy như bay, tiếng bước chân lạch bạch từ xa đến gần, Thu Cúc và Đông Tuyết liều mạng cũng không đuổi kịp nàng.
"Thiên Tôn!" Cao Nhất Diệp gọi to, trong mắt đã có lệ, xông tới liền cúi đầu bái.
Lý Đạo Huyền vội vàng nói: "Đừng có mà người nào qua đây cũng hành lễ, phiền phức quá, như bình thường cho dễ nói chuyện."
Cao Nhất Diệp đứng dậy, hai mắt lén lút nhìn y.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thiên Tôn to ngang mình, cảm giác này thân thiết và chân thực hơn nhiều so với khuôn mặt khổng lồ trên bầu trời, độ mô phỏng của chất liệu silicon vô cùng cao, khiến nàng cảm giác được Thiên Tôn như rành rành đứng ở trước mặt mình.
Loại cảm giác này, thật là quá...
Trái tim đập bịch bịch như nai con nhảy loạn.
Tuy nhiên, khi nàng thấy hai bàn tay của Thiên Tôn dưới con dao của thợ điêu khắc đang chậm rãi thành hình, nàng mới nhớ ra, Thiên Tôn trước mắt cuối cùng không phải là người chân chính, chỉ là ý chí lực của thần linh bám vào một pho tượng mà thôi, một chút ý nghĩ kỳ lạ mới vừa mọc lên trong lòng đành phải áp chế xuống.