Chạng vạng, Thạch Kiên và Bạch Miêu đang dẫn theo một nhóm quan binh đi tuần trên đường cái ở Hàn Thành.
Hai người rõ ràng là "dựa quan hệ" mới đến, nhưng hiện tại nghiễm nhiên đã trở thành hai "đại đầu mục" trong quân, mấy vị bách hộ cùng cấp với họ hiện tại đều trở thành tiểu đệ của hai người rồi.
Thậm chí "bả tổng" cấp bậc cao hơn họ một cấp, quản lý 400 binh sĩ cũng cúi đầu khom lưng đối với hai người, thủ trưởng phải nghe lời thuộc hạ.
Hết cách, ai bảo trong tay họ có lương chứ.
Thế đạo này có tiền chưa hẳn đại gia, có lương nhất định là đại gia.
Trong quân thiếu lương thiếu bạc đã lâu, từ tướng quân cho tới tiểu tốt, tất cả đều đói bụng, mỗi ngày ngóng trông triều đình phát lương bổng, dưới tình huống như vậy, có hai huynh đệ tới đây mỗi ngày mời ăn cơm, con mẹ nó ai dám đắc tội?
Ví dụ như hiện tại, hai người lại mời ăn cơm, dẫn theo một nhóm quan binh vây quanh một cửa hàng làm bánh nướng.
Tiệm bánh nướng kia đã đóng cửa hơn một năm, bởi vì không mua được bột mì, không mở cửa bán được, ông chủ cả ngày nằm nhà chờ chết, không nghĩ tới ngày hôm nay bị một nhóm quân gia bao vây, hắn sợ quá cả người run rẩy.
Thạch Kiên mỉm cười vung tay lên với bọn quan binh bên cạnh: "Này, các ngươi làm vẻ mặt hung thần ác sát làm cái gì? Đừng dọa ông chủ, chúng ta đều là con cái của lão bách tính, là lão bách tính sinh chúng ta nuôi chúng ta, phải khách khí với lão bách tính một chút."
Bọn quan binh cười ngượng ngùng: "Thạch bách tổng nói rất phải."
Bọn quan binh vội vàng cố gắng nở nụ cười hoà ái với ông chủ quán.
Lý Đạo Huyền ở bên ngoài hộp thấy cảnh này trong bụng cười thầm, rất tốt, Thạch Kiên và Bạch Miêu đang ngầm thay đổi những quan binh này, chỉ cần thường xuyên nhắc mãi những lời này bên tai quan binh, hiểu chi dĩ tình, động chi dĩ lợi, dần dần là có thể thay đổi tâm tính và cách đối nhân xử thế của họ.
Thạch Kiên mỉm cười nói với ông chủ quán: "Ta nghe nói bánh nướng ngươi làm là bánh nướng vừng Hàn Thành, là nhất tuyệt bản địa, xa gần nghe tiếng, cho nên cố ý dẫn các huynh đệ tới nếm thử, yên tâm, chúng tôi sẽ trả tiền."
Bánh thịt bò trong tay Lý Đạo Huyền chớp mắt không còn ngon nữa: "Cay thế nhờ, lại là món ăn đặc sản? A a a a! Hiện tại ta thấy món ăn đặc sản là bực."
Ông chủ quán bánh nướng vẻ mặt đau khổ nói: "Bánh nướng của tiểu nhân làm quả thật nổi tiếng, nhưng mấy năm nay thiên hạ hạn hán, giá lương tăng cao, chút bột mì tiểu nhân mua về chỉ đủ bản thân sống tạm, căn bản không thể mở cửa kinh doanh nữa rồi."
Thạch Kiên nở nụ cười: "Lão bách tính gặp khó khăn, người làm lính như bọn ta đương nhiên sẽ giúp đỡ ngươi rồi, đừng lo lắng, ngươi xem đây là cái gì?"
Hắn cởi túi vải từ trên lưng xuống, đưa vào trong tay ông chủ quán.
Ông chủ vừa nhận lấy túi liền ngửi được mùi của bột mì, trong lòng đoán ra bảy tám phần, mở túi ra xem, quả nhiên, bên trong là hơn nửa túi bột mì.
Thạch Kiên nói: "Ngươi giúp bọn ta làm số bột mì này thành bánh nướng, ta trả công cho ngươi mỗi cái bánh nướng ba văn tiền, thế nào?"
Ông chủ lập tức mừng rỡ: "Được, đương nhiên được, quân gia, ngài thật đúng là người tốt."
Thạch Kiên cười: "Đây là việc bọn ta nên làm, người làm lính nên bảo gia vi quốc, giúp đỡ lão bách tính, các ngươi nói có đúng không?"
Câu nói cuối cùng chính là nói với bọn quan binh phía sau.
Đám quan binh kia sao có thể không nể mặt kim chủ ba ba, vội vàng tiếp lời: "Đúng!"
Thạch Kiên và Bạch Miêu liếc nhau, trong bụng đều thầm đắc ý: bước giáo dục tư tưởng đối với quan binh của chúng ta coi như thành công rồi, trở lại khẳng định Thiên Tôn sẽ trọng thưởng chúng ta.
Đáng tiếc họ cũng không biết, Lý Đạo Huyền đang ở bên ngoài hộp nổi cáu: "Bánh nướng vừng đặc sản Hàn Thành, các ngươi được ăn rồi, nhưng ta thì không, trở lại xem ta thu thập các ngươi thế nào."
Chẳng mấy chốc, Thạch Kiên, Bạch Miêu cùng một nhóm quan binh tất cả đều được gặm bánh nướng, Mã bách tổng vừa gặm còn vừa nói lầm bầm: "Ôi, thơm, thật là thơm... Con mẹ nó, mấy năm nay triều đình nợ lương, lão tử không được ăn mấy bữa ngon, nhờ có Thạch bách tổng và Vương bách tổng, mấy ngày gần đây mới là cuộc sống của con người."
Gã không nói ba chữ Vương bách tổng còn đỡ, vừa nói ba chữ này Thạch Kiên liền nhịn không được quay đầu sang cười nói với Bạch Miêu: "Vương Tiểu Hoa!"
Bạch Miêu vừa nghe tên này, trong nháy mắt xù lông lên, tựa như một con mèo con tiến vào trạng thái chiến đấu, lông toàn thân dựng hết lên: "Con mẹ nó, đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng tên thật của lão tử, gọi ta..."
Đang muốn nói gọi ta "Bạch Miêu", nhưng cẩn thận nghĩ lại, phỉ hiệu này cũng không thể lấy ra ở trong đội ngũ quan binh, đành phải cố thu về, suýt nữa nghẹn ra nội thương.
Thạch Kiên cười ha ha, đắc ý lắm.
Quan binh bên cạnh đều cười theo, mọi người đang cười khoái chí, chợt thấy trên đường có một tiểu tốt chạy tới rồi rống lên: "Các vị bách tổng, khẩn cấp xuất chinh, mau mau về doanh."
Những lời này làm cho mọi người sửng sốt, khẩn cấp xuất chinh?
Lý Đạo Huyền cũng hiếu kỳ: ồ, muốn làm gì? Tiễu phỉ sao?
Y gặm bánh thịt bò nhìn đám người Thạch Kiên, Bạch Miêu vừa gặp bánh nướng vừng vừa chạy về quân doanh, chỉ thấy tổng binh Thiểm Tây Vương Thừa Ân đã toàn thân quân trang, ngồi ngay ngắn trong doanh trại, lượng lớn quân quan và binh sĩ đang chạy tới chạy lui trong doanh, luống cuống chỉnh quân.
Thạch Kiên và Bạch Miêu trong tay không có binh sĩ, chỉ treo chức suông, cho nên cũng không có việc gì để làm, dứt khoát chạy đến bên cạnh Vương Thừa Ân, đứng cùng với thân binh của hắn.
Chẳng mấy chốc, chỉnh quân hoàn tất.
1500 tinh binh dưới trướng tổng binh Thiểm Tây Vương Thừa Ân toàn bộ xếp hàng, còn có 3500 Vệ sở binh như tạp binh, cộng lại tổng binh lực năm nghìn, thanh thế không nhỏ.
Lý Đạo Huyền từ trên bầu trời nhìn xuống, y từng thấy mấy nghìn lưu khấu, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ đội quan binh với quy mô khổng lồ như vậy, tiêu chuẩn của quan binh và lưu khấu quả nhiên là một trời một vực, mặc dù 3500 Vệ sở binh kia hơi tệ một chút, nhưng ít nhất Thiếu Bố giáp vẫn phải có.
Mà 1500 tinh binh phía trước thật đúng là ra đâu ra đấy, y giáp sáng bóng, binh khí cũng đầy đủ.
Kỵ binh, hỏa súng binh, đao thuẫn binh, trường mâu binh các loại đều phối hợp vô cùng phong phú, các loại vũ khí trang bị cũng cần có đều có.
Lý Đạo Huyền nghĩ thầm: trận này xem ra không nhỏ.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, Vương Thừa Ân gân cổ, lớn tiếng nói: "Tặc tù Vương Gia Dận, đại nghịch bất đạo, tự phong làm vương, xây dựng công sở, trong mắt không có thánh thượng, tội đáng tru..."
Lý Đạo Huyền: "Ui! Đây là muốn hạ thủ với Vương Gia Dận rồi."
Vương Thừa Ân nói: "Binh bộ lấy Đỗ Văn Hoán làm đại tướng quân, cô sơn phó tướng Tào Văn Chiếu cùng hiệp trợ, đề đốc bốn trấn Tấn, Thiểm, Lâm, Ninh, đưa binh bao vây Hà Khúc, tiêu diệt tặc tử Vương Gia Dận, các ngươi theo bản tướng quân, lập tức lên đường, vượt qua Hoàng Hà, tiến vào Sơn Tây."
Nghe đến đó. Lý Đạo Huyền không khỏi lắc đầu: xem đi, cái gọi là súng bắn chim đầu đàn, thái độ của triều đình đối với lưu khấu vẫn là phân vân giữa tiêu diệt và chiêu an, nhưng ngươi tuyệt đối không thể xưng vương, một khi xưng vương, triều đình sẽ chơi thật, đây cũng không phải trò đùa nữa rồi.