Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 452 - Chương 452: Tuyệt Đối Không Làm Được

Chương 452: Tuyệt đối không làm được Chương 452: Tuyệt đối không làm được

Vương Thừa Ân một câu "lập tức lên đường", đại quân liền bắt đầu hành động, tiến về hướng Hàn Thành Long Môn Cổ Độ.

Long Môn Cổ Độ là bến đò quan trọng nhất tại thượng du Hoàng Hà.

Cổ ngữ "cả nhảy Long Môn", chính là bắt nguồn từ nơi này.

Thời Xuân Thu Chiến quốc, Tần Quốc chính là từ nơi này vượt qua Hoàng Hà, tiến đánh Tấn quốc, bắt giữ Tấn Huệ Công.

Đường Cao Tổ Lý Uyên cũng từng trong năm Đại Nghiệp nhà Tuỳ, từ Long Môn Cổ Độ vượt qua Hoàng Hà, thẳng tiến Quan Trung.

Một người khác cùng thời không, Lý Tự Thành cũng từ nơi này đông độ đánh vào U Yến, lật đổ Đại Minh triều.

Tầm nhìn của Lý Đạo Huyền theo Thạch Kiên và Bạch Miêu đến Long Môn Cổ Độ, y cảm thấy rất hứng thú, muốn nhìn xem địa phương cá nhảy Long Môn, yếu điểm chiến lược nổi tiếng thiên cổ này rốt cuộc là bộ dáng gì, giống như cái hộp mang theo y du lịch.

Nhưng mà, đúng lúc này y nghe được trinh sát hồi báo: "Phía trước chính là Long Môn Cổ Độ.", và phát hiện tầm nhìn của cái hộp không thể nào di chuyển được nữa.

Ranh giới tầm nhìn rồi!

Lý Đạo Huyền: "Mẹ nó, chuyến du lịch của ta."

Chỉ thấy năm nghìn quan binh xếp thành đội ngũ thật dài đi tới mép hộp, một người tiếp một người đi qua vách tường thủy tinh, biến mất bên ngoài hộp. Thạch Kiên và Bạch Miêu rất nhanh cũng theo trung quân của Vương Thừa Ân đi qua vách hộp, biến mất không thấy nữa.

Lý Đạo Huyền vươn hai tay về phía trước, lòng bàn tay hướng lên trời, năm ngón tay mở ra: "A a a, chuyến du lịch trong hộp của ta."

Chuyến đi hiếm thấy quan trọng như vậy lại không đi được, đây là muốn người ta tức chết mà.

Chờ một chút, không được hoảng, nghĩ cách.

Lý Đạo Huyền chợt nhớ ra, trên đai lưng của Thạch Kiên có treo một con búp bê Đạo Huyền Thiên Tôn làm bằng vải, chỉ to bằng bàn tay, một sản phẩm thủ công do các nữ nhân của huyện Trừng Thành thêu, di sản văn hóa phi vật thể mà.

Khi Thạch Kiên rời khỏi thôn Cao Gia đã trịnh trọng đeo lên, với mong muốn phù hộ hắn.

Đồ vật này có thể đồng cảm được hay không nhỉ?

Nghĩ đến thử luôn...

Lý Đạo Huyền đưa ngón tay ấn vào nút "đồng cảm".

Trong nháy mắt, lưu quang ảo ảnh!

Cảnh vật trước mắt trở nên rõ ràng, Lý Đạo Huyền phát hiện mình đang treo trên đai lưng của Thạch Kiên, có một sợi dây treo y lên, lắc lư giữa không trung.

Thạch Kiên ngồi trên lưng ngựa, khi ngựa di chuyển lắc lư rất lớn, cho nên Lý Đạo Huyền cũng lắc lư theo, cảm thấy rất chóng mặt. Vì sao búp bê vải cũng sẽ chóng mặt chứ?

Không đúng, không phải là búp bê vải chóng mặt, mà là bản thể mình đang chóng mặt, bởi vì cảnh vật trong ánh mắt của búp bê vải thấy được đang lắc lư, tầm nhìn này lại truyền về bản thể của mình, bản thể cũng thấy được cảnh vật lắc lư, cho nên liền chóng mặt.

Y vội vàng vươn tay ra, muốn nắm lấy sợi dây trên đỉnh đầu và giữ cho nó ổn định.

Nhưng y vừa đưa tay ra mới phát hiện, hai tay của mình vừa ngắn vừa tròn, còn không có năm ngón, tay của búp bê vải mà, chỉ may hai cái cục tròn mà thôi, rất giống với tay của Doraemon.

Con mẹ nó, tay này căn bản không thể nắm sợi dây được!

Được thôi, xuất tuyệt chiêu.

Lý Đạo Huyền sử ra "tay không chộp dao", hai tay vải hợp lại ở giữa, phốc, vỗ vào sợi dây, hai tay hai chân cùng sử dụng bám vào sợi dây leo lên trên, chẳng mấy chốc bò đến mép giáp váy của Thạch Kiên, tại nơi đó tìm một mảnh giáp nhô lên rồi ngồi xuống.

Giờ thì ít lắc lư rồi, không còn chóng mặt nữa.

Nhìn trái nhìn phải, phát hiện con dao găm của Thạch Kiên giấu trong đai lưng, liền ghé sát vào, làm sợi dây treo y sượt qua chủy thủ để cắt đứt nó.

Giờ thì không còn gì ràng buộc y nữa rồi.

Hai tay y cầm lấy mảnh giáp trên người Thạch Kiên tiếp tục leo lên trên, chẳng mấy chốc đã bò lên giáp vai của Thạch Kiên và ngồi xuống.

Bản thân Thạch Kiên không hề phát hiện, nhưng Bạch Miêu bên cạnh hắn lại giật mình: "Ôi, ôi, Thạch Kiên! Thạch Kiên!"

Thạch Kiên: "Vương Tiểu Hoa, gì thế?"

Bạch Miêu toát mồ hôi: "Hiện tại không phải là lúc lấy tên của ta làm trò, mau nhìn trên vai ngươi."

Thạch Kiên quay đầu qua, mới phát hiện Thiên Tôn vải đang ngồi trên giáp vai mình.

Cái này quá đỗi giật mình.

Lý Đạo Huyền lên tiếng: "Đừng ngạc nhiên, im lặng, ngắm cảnh."

Thạch Kiên cùng Bạch Miêu đều nín lặng.

Hai người đứng hình hồi lâu, cuối cùng cũng tiêu hóa sửng sốt khi thấy "Thiên Tôn phụ thân búp bê vải", đầu óc cũng thông thuận.

Lúc này Thạch Kiên mới thấp giọng nói: "Thiên Tôn là tới hạ pháp chỉ cho chúng tôi?"

Lý Đạo Huyền: "Ta tới chơi."

Thạch Kiên trầm mặc.

Được thôi, Thiên Tôn du hí nhân gian à!

Rất nhanh, mọi người đi tới Long Môn Cổ Độ.

Lý Đạo Huyền nhìn một hồi, còn tưởng rằng nơi này hoành tráng lắm chứ, kết quả chỉ là một địa phương tương đối hẹp tại thượng du Hoàng Hà, đường sông chỉ rộng 120 mét, đồng thời hai bên bờ có bãi cát, thuận tiện để thuyền bỏ neo.

Lý Đạo Huyền mắng thầm: lại bị lừa! Quả nhiên mỗi cái danh thắng cổ tích đều là bịp. Tùy tiện quây một ngọn núi thì dám nói là khu du lịch 4A, trên núi thêm một cái miếu thì biến thành 5A, a a a a.

Năm nghìn đại quân muốn qua sông, mặc dù lòng sông chỉ rộng hơn 120 mét nhưng cũng rất khó, trước tiên phái người vượt qua bên kia sông, trên mặt sông kéo mấy sợi dây thừng thật dài, sau đó dựa vào mấy sợi dây thừng này làm cầu nổi...

Lý Đạo Huyền nhìn một lát đã cảm thấy buồn ngủ dữ dội, quá không thú vị, thu hồi đồng cảm, trước tiên đi chỗ khác chơi, một lát nữa sẽ trở lại...

Sơn Tây, huyện Hà Tân.

Không Dính Bùn suất lĩnh đại quân vừa mới công phá huyện thành Hà Tân.

Huyện thành Hà Tân lại có tên là huyện Long Môn, bởi vì nằm kế bên Long Môn Cổ Độ mà có tiếng, trước đây vẫn là quận Long Môn, huyện Long Môn, mãi đến triều Tống mới đổi tên là Hà Tân.

Đáng tiếc danh thành lịch sử này cũng không thể thoát khỏi lưu khấu làm hại.

Hiện ở trong thành khắp nơi là thi thể, lượng lớn lưu khấu đang lập nhóm giết người cướp của ở trong thành, còn có bộ phận tặc binh thì đang phá hư tường thành của huyện thành Hà Tân, đẩy ngã từng đoạn từng đoạn tường thành vốn không tính cao to nguy nga.

Đây là chiến lược từ trước đến nay của lưu khấu, đánh hạ một thành liền san bằng tường thành ở đó, phá hư lực phòng ngự, đê thuận tiện cho lần sau trở lại tiếp tục cướp đoạt.

Không Dính Bùn ngồi trong nha môn huyện, an vị trên ghế của đại lão gia tri huyện, mà tri huyện Hà Tân thì đã biến thành thi thể nằm ở trước mặt hắn.

Đại tướng Song Sí Hổ dưới trướng hắn từ bên ngoài bước vào, ôm quyền: "Đại đương gia, nha dịch, bang nhàn, dân đoàn bên trong huyện thành Hà Tân đã bị giết sạch, hiện tại mọi người đang tìm lương thực."

Không Dính Bùn gật đầu: "Ở đây cách Vĩnh Tế Hình Hồng Lang không xa rồi chứ?"

"Không xa!" Song Sí Hổ nói: "Hướng nam 200 dặm chính là Vĩnh Tế, Hình Hồng Lang kia đóng quân tại bến tàu Vĩnh Tế Cổ Độ, tại nơi đó xây một mộc trại để canh giữ."

Không Dính Bùn hừ lạnh một tiếng: "Được, cướp Hà Tân xong, chúng ta tiếp tục xuất phát về hướng nam, đến bến tàu Cổ Độ một chuyến."

Song Sí Hổ đè thấp giọng nói: "Đại đương gia, Vĩnh Tế Hình Hồng Lang kia đã gia nhập vào Vương Gia Dận, được xếp vào một trong 36 doanh rồi, hiện tại nếu chúng ta đi tìm nó phiền phức, chính là không nể mặt Vương Gia Dận đại ca."

Không Dính Bùn: "Ta nể mặt hắn làm chó gì, chọc giận lão tử, ngay cả Vương Gia Dận cũng thịt luôn."

Hai người đang nói đến đây, đội trưởng đội tám Lý Tự Thành từ bên ngoài đi vào, nhanh chóng nói: "Đại đương gia, chuyện vừa nói tuyệt đối không làm được."

Bình Luận (0)
Comment