Lý Tự Thành vừa lên tiếng, Không Dính Bùn liền không vui: "Có cái gì mà không làm được? Ngươi cứ nói xem."
Lý Tự Thành: "Thực lực của Hình Hồng Lang kia vô cùng cổ quái, rõ ràng chỉ là một thương nhân muối, không biết vì sao có thuyền có pháo có hỏa súng, chẳng lẽ ngài không cho rằng thực lực của nó tới một cách khó hiểu sao? Phía sau nữ nhân kia có thần bí thế lực chống lưng. Thuộc hạ hoài nghi cô ta hoàn toàn không phải là thương nhân muối, chắc là quan binh ngụy trang thành thương nhân muối, đào hố cho chúng ta nhảy vào."
Không Dính Bùn: "Là quan phủ thì thế nào? Chúng ta sợ quan phủ lắm sao?"
Lý Tự Thành: "Ta chưa nói cô ta là quan phủ, ta nói chính là quan binh. Chúng ta không sợ quan phủ, thế nhưng sợ quan binh."
Không Dính Bùn: "Quan binh có cái gì mà sợ? Hừ, một đám ô hợp! Chúng ta từ Thiểm Tây tiến vào Sơn Tây tới nay, hoành hành vô kỵ, cũng chưa thấy quan binh làm gì chúng ta hết, tổng binh Sơn Tây Vương Quốc Lương kìa là một tên phế vật, hiện tại nhìn thấy chúng ta cũng chỉ biết trốn thôi."
Hai người đang nói đến đó, một thám báo chạy vào: "Đại đương gia, bát đương gia, quan binh tới rồi, tổng binh Thiểm Tây Vương Thừa Ân đã vượt qua Long Môn Cổ Độ, đang hướng về phía chúng ta."
Không Dính Bùn cười nhạt một tiếng: "Bạn cũ Vương Thừa Ân của chúng ta sao? Lúc tại Thiểm Tây được hắn 'chiếu cố' không ít, không nghĩ tới người này âm hồn bất tán, lại chạy đến Sơn Tây rồi."
Lý Tự Thành nhíu chặt lông mày.
Không Dính Bùn cười to: "Trước đây ta sợ Vương Thừa Ân, nhưng hiện tại cũng không sợ hắn nữa, Vương Thừa Ân hắn đi kinh thành một vòng rồi trở về, tấc công chưa lập, triều đình không phát lương bổng cho hắn, binh lính của hắn chỉ sợ không người nào được ăn no. Ha ha ha, bên ta hiện tại năm vạn người, thủ hạ của hắn mấy nghìn binh đói bụng, ưu thế rõ ràng ở ta."
Lý Tự Thành trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm kêu không ổn: phiêu rồi, người này cũng phiêu rồi! Tại sao ta dựa vào Vương Tả Quải, hắn liền phiêu, lại dựa vào Không Dính Bùn, tên này cũng phiêu?
Không được, người này cũng không đáng đi theo, ta lại phải đi tìm một lão đại tư duy bình thường khác kiếm ăn mới được.
Lý Tự Thành ôm quyền, lui ra ngoài.
Đứa cháu Lý Quá còn đang chờ ở bên ngoài, Lý Tự Thành kéo Lý Quá lại: "Chúng ta phải phân rõ ranh giới với Không Dính Bùn rồi."
Lý Quá: "Hả, vì sao?"
Lý Tự Thành: "Người này cũng sắp chết rồi, tổng binh Thiểm Tây Vương Thừa Ân vượt qua Hoàng Hà, đã tới Sơn Tây, chúng ta phải đi nhanh lên, đi chậm một chút sợ là đi không được."
Lý Quá lấy làm lạ: "Vương Thừa Ân rất lợi hại sao? tại sao phải sợ hắn như thế?"
Lý Tự Thành: "Hắn lợi hại hay không ta không biết, nhưng ta biết hắn vượt qua Hoàng Hà, sự tình đã rất không đơn giản rồi."
Lý Quá hoang mang: "Thúc, tới cùng vì sao? Thúc dạy ta đi."
Lý Tự Thành: "Võ quan của triều đình là không thể tùy ý rời khỏi khu trực thuộc tự mình, Vương Thừa Ân thân là tổng binh Thiểm Tây, mang binh tiến vào Sơn Tây một bước cũng là tội lớn mưu phản, nhưng hiện tại hắn đã qua đây rồi, vậy nói rõ một việc... là Binh bộ điều hắn qua đây."
"Binh bộ điều hắn qua đây làm gì? Đạo lý còn không đơn giản sao?" Lý Tự Thành cười lạnh nói: "Vương Gia Dận xưng vương, đã giẫm lên cái đuôi của triều đình rồi, triều đình nhất định phải tiêu diệt hắn, đã điều toàn bộ binh có thể điều đến Sơn Tây, bố trí một vòng vây thật lớn, muốn bắt Vương Gia Dận tế cờ."
Nghe đến đó Lý Quá mới bừng tỉnh hiểu ra: "Nói cách khác, chạy chậm sẽ phải chôn cùng với Vương Gia Dận rồi."
Lý Tự Thành gật đầu: "Đi đi đi, chúng ta phải đi nhanh."
Hai người vội vã rời khỏi, chẳng mấy chốc, cả đội lão Bát một đường theo hắn từ Mễ Chi tới đây xếp hàng xong, đoàn người lặng lẽ rời khỏi quân doanh của Không Dính Bùn, đi về hướng bắc...
Khi lần thứ hai Lý Đạo Huyền "đồng cảm" đến trên người búp bê vải, đã là mấy canh giờ sau, đội ngũ của Vương Thừa Ân đã dựng cầu nổi xong, vượt qua Hoàng Hà, rốt cuộc tiến vào vào Sơn Tây.
Y ngồi trên đầu vai của Thạch Kiên, quay đầu lại nhìn thoáng qua Long Môn Cổ Độ phía sau, nhịn không được lần thứ hai thổ tào: sẽ không bao giờ đi du lịch phong cảnh nữa.
Đúng lúc này, phía trước một kỵ thám báo chạy vội mà đến, đến trước mặt Vương Thừa Ân mới lớn tiếng báo cáo: "Báo! Đã phát hiện chủ lực lưu khấu Không Dính Bùn, nhân số khoảng hơn bốn vạn, đang chiếm giữ trong huyện thành Hà Tân."
Khóe mắt Vương Thừa Ân loé lên lãnh ý: "Huyện thành Hà Tân bị bọn chúng chà đạp rồi?"
"Đúng vậy, huyện thành Hà Tân đã bị công phá, huyện lệnh đã chết, quân dân trong thành tử thương vô số, máu chảy thành sông, tường thành cũng bị bọn chúng đẩy ngã."
Vừa nói ra câu này, mọi người đều tức giận.
Lý Đạo Huyền ngồi trên giáp vai Thạch Kiên cũng không khỏi căm giận xiết chặt nắm tay, không đúng, búp bê vải không có nắm tay, y chỉ có thể niết niết cục tay như của Doraemon.
Vương Thừa Ân: "Nếu chúng có tường thành cố thủ, còn có chút không dễ xử lý, nhưng chính bọn chúng đẩy ngã tường thành, vậy không có gì lo lắng nữa, truyền lệnh toàn quân, lập tức đến huyện thành Hà Tân."
Đại quân lên đường, tăng tốc hành quân.
3500 Vệ sở binh không biết đào từ đâu ra đều là rác rưởi, vừa nghe nói sắp đánh trận đã bắt đầu hoảng loạn, bước tiến hành quân cũng không còn ổn định. Thế nhưng 1500 tinh binh bản bộ của Vương Thừa Ân lại tinh thần phấn chấn, hành quân như bay, không mất thời gian bao lâu, phía trước đã có thể thấy được huyện thành Hà Tân rồi.
Huyện thành đã không có tường thành, tựa như một quả quýt bị lột vỏ, chỉ có thể tùy ý con ruồi đậu lung tung, lượng lớn tặc binh chính là con ruồi và đang bu quanh huyện thành.
Vương Thừa Ân giơ mã tiên vung về phía trước: "Đánh tan bọn chúng!"
Quan binh không nói một câu nhảm nhí nào, trực tiếp đánh tới.
Không Dính Bùn vậy mà không sợ, năm vạn tặc binh mới được ăn no ở trong huyện thành đánh năm nghìn quan binh đói bụng, ưu thế tại ta, không nghĩ ra làm sao có thể thua được, trực tiếp F2A một cái, xông về phía Vương Thừa Ân.
Thạch Kiên và Bạch Miêu đồng thời cầm lấy vũ khí, muốn theo quan binh cùng tiến lên.
Lại nghe Vương Thừa Ân trầm giọng nói: "Bản trận đừng lộn xộn."
Hắn vừa nói câu này, Thạch Kiên và Bạch Miêu liền đứng im... Đúng rồi, mặc dù hai người trên danh nghĩa là bách tổng, nhưng trên thực tế vị trí lại như thân binh của Vương Thừa Ân, đều ở lại bản trận hậu phương, chỉ có thể cùng với Vương Thừa Ân ở phía sau quan chiến, không thể tự ý xông lên.
Lý Đạo Huyền làm búp bê vải, cũng chỉ có thể cùng ở lại hậu phương quan chiến.
Thật ra đây vẫn là lần đầu tiên y thấy được quan binh tác chiến một cách nghiêm chỉnh, đó cũng là một cơ hội để học tập.
Chỉ thấy đao thuẫn binh của quan binh chậm rãi ép tới trước, trong khe đao thuẫn thò ra lượng lớn trường mâu, hậu phương cung tiễn thủ kéo cung cài tên, xả một đợt mưa tên về phía tặc binh.
Đôi bên mưa tên đáp trả lẫn nhau, nhưng quan binh có đao thuẫn binh ở phía trước che chở, tên của tặc binh hiệu quả không lớn, nhưng tên của quan binh lại tạo thành hỗn loạn đối với trận hình tặc binh, đôi bên càng lúc càng áp sát, đến khoảng cách bảy tám trượng, chính giữa quan binh đột nhiên mấy chục cây Tam nhãn thần súng thò ra, đoàng đoàng đoàng bắn loạn một hồi, khiến tặc binh lại hỗn loạn.
Tiếp theo hai bên cánh có hai đội kỵ binh đột nhiên lao ra, mặc dù nhân số không nhiều, cũng chỉ mỗi bên một trăm kỵ, nhưng hai đội kỵ binh này như hai cánh cùng bay, trong nháy mắt khiến tặc binh lại trở nên hỗn loạn. Ngay khi chúng loạn không ra đầu đuôi gì, phương trận của quan binh đã áp sát, trường mâu đâm loạn một hồi, trong nháy mắt tặc binh tử thương vô số.
Vương Thừa Ân tay trái nắm lấy dây cương chiến mã, tay phải chộp lấy trường mâu, lớn tiếng nói: "Bản trận, hiện tại xông lên!"
Nói xong, xung phong đi đầu, lao tới tặc quân.
Thạch Kiên và Bạch Miêu liếc mắt nhìn nhau, gật đầu, cũng theo xông ra ngoài.
Búp bê vải Thiên Tôn ở trên giáp vai của Thạch Kiên làm động tác pose dáng, vung tay về phía trước: "Xông lên!"
Dưới chân không đứng vững, suýt nữa ngã xuống.