Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 454 - Chương 454: Xe Lửa Hơi Nước Của Bạch Công Tử

Chương 454: Xe lửa hơi nước của Bạch công tử Chương 454: Xe lửa hơi nước của Bạch công tử

Không mất bao lâu, Không Dính Bùn ưu thế tại ta đã bị đánh cho đầu đầy là bao, chật vật không chịu nổi trốn về hước bắc.

Năm vạn tặc binh chả là cái đinh gì, ngay cả cọng lông của Vương Thừa Ân còn chưa đụng vào đã bị đánh cho chạy không kịp, ngoại trừ chạy trốn không có bất cứ biện pháp nào.

Đáng tiếc chính là, tặc thế quá lớn, Vương Thừa Ân lấy ít đánh nhiều dù có thể thắng, nhưng không thể giữ Không Dính Bùn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản đội của Không Dính Bùn bỏ trốn mất dạng.

Huyện thành Hà Tân xem như giành lại một lần nữa.

Nhưng mà, giành lại chỉ là một vùng phế tích thi thể khắp nơi.

Trong thành lão bách tính đã bị giết hại ba bốn thành, bị ép buộc gia nhập tặc quân hai thành, lương dân còn lại chưa được một nửa nhân khẩu.

Hơn nữa những người sống sót này trong nhà không còn của cải gì, hai mắt thẫn thờ ngồi trong thành bị thiêu hủy, nhìn từng căn nhà bốc lên khói đen bên cạnh, nước mắt đã khô không còn gì mà chảy nữa rồi.

Vương Thừa Ân sắc mặt sa sầm đi qua từng con hẻm nhỏ phố to trong thành, mãi đến khi đi vào nha môn huyện, ngồi xuống ghế tri huyện hắn mới thở một hơi dài: "Lại là như thế này... có khác gì thành trì bị Kiến Nô công phá đâu?"

Thạch Kiên nhịn không được thấp giọng hỏi: "Kiến Nô công thành cũng như vậy sao?"

"Đúng vậy!" Vương Thừa Ân nói: "Mấy tháng trước ta đi kinh thành cần vương, khi đi qua thôn trấn bị Kiến Nô công phá, tình cảnh nhìn thấy cũng tương tự vậy. Kiến Nô mỗi lần phá một thành, tất đồ thành ba ngày, giết cho thi thể ngổn ngang, cướp đi tất cả của cải. Những lưu khấu này không khác gì dã nhân của dị tộc."

Thạch Kiên trầm mặc.

Vương Thừa Ân thở dài: "Lão bách tính của huyện thành Hà Tân hiện tại rất khó để tiếp tục sống, bản tướng quân chỉ có thể thay họ viết một phong thơ cho triều đình, xin phía trên phát chút thuế ruộng để cứu tế các lão bách tính ở đây."

Lý Đạo Huyền nghe vậy cũng không nhịn được nhíu chặt lông mày, không cần dùng não cũng có thể nghĩ đến, phong thư này viết cho có thôi, triều đình không thể cho lão bách tính Hà Tân một đồng tiền cứu tế nào.

Y hạ giọng, nói bên tai Thạch Kiên: "Nói cho hắn, thôn Cao Gia chúng ta xuất lương để cứu, bảo hắn giao Long Môn Cổ Độ cho chúng ta sử dụng."

Thạch Kiên nghe được tiếng nói rất nhỏ bên tai, tinh thần chấn động, có pháp chỉ của Thiên Tôn vậy thì dễ làm rồi. Hắn ôm quyền: "Vương tướng quân, huyện Trừng Thành của ta còn có chút tồn lương, có thể thông qua bến tàu của huyện Hợp Dương vận chuyển lương thực đến Long Môn Cổ Độ, trợ giúp lão bách tính ở đây vượt qua khó khăn."

Vương Thừa Ân nghe nói như thế cũng chấn động, song hắn lập tức lại tỏ ra lo lắng: "Các ngươi đã cho bản tướng quân mượn lượng lớn lương thực, nếu lại cứu tế các lão bách tính trong huyện thành Hà Tân, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng đúng không?"

Thạch Kiên: "Khó khăn khẳng định là có, nhưng chúng tôi không sợ khó khăn, cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp Phù đồ. Chúng tôi sẽ kêu gọi sự hợp lực của cả địa phương."

Vương Thừa Ân gật đầu: "Được rồi! Việc này nhờ các ngươi vậy."

Thạch Kiên ôm quyền: "Thuộc hạ cả gan, thỉnh cầu tọa trấn Long Môn Cổ Độ, tự mình giám sát áp vận lương thảo."

Vương Thừa Ân không phải quan văn, cũng không hứng thú nhúng tay vào mấy chuyện tương quan tới dân sinh này nhiều, nghe được Thạch Kiên thỉnh cầu, trong bụng thầm nghĩ: hai người dựa quan hệ được Lương Thế Hiền xếp trong quân ta kiếm chiến công này, sau khi trải qua một trận đại chiến chắc cũng sợ chết rồi, không dám ra tiền tuyến nữa, muốn ở lại phía sau làm hậu cần.

Mà thôi, việc này cũng không phải không được! Nếu người ta chết, sau này ta cũng không dễ mặt dày tìm Lương Thế Hiền mượn lương, để hắn ở phía sau làm hậu cần, ta đi trước đánh ra chiến công chia cho hắn một chút, giúp hắn sau này thăng quan cũng được.

Nghĩ tới đây, Vương Thừa Ân không nhiều lời nữa, phất tay nói: "Được, cứ an bài vậy đi, ta phái một trăm Vệ sở binh theo ngươi đóng ở Long Môn Cổ Độ, bảo đảm tuyến vận lương an toàn."

Thạch Kiên mừng rỡ: "Đa tạ tướng quân."

Hắn ôm quyền, kéo Bạch Miêu rời khỏi phòng nghị sự, hai người đi tới chỗ không người sau trướng, lúc này Thạch Kiên mới nói: "Vương Tiểu Hoa, ta phải tạm thời ở lại Long Môn Cổ Độ rồi, cứu tế nạn dân ở đây rồi sau đó mới đi theo, ngươi tiếp tục theo Vương Thừa Ân kiếm ăn đi."

Bạch Miêu cười hắc hắc: "Được, phía trước cứ giao cho ta."

Thạch Kiên tựa vai mình sát vào vai Bạch Miêu, búp bê vải Thiên Tôn ngồi trên giáp vai của hắn liền đứng dậy, dô một tiếng nhảy lên giáp vai của Bạch Miêu, lại cười hì hì ngồi xuống.

Bạch Miêu kích động: Thiên Tôn tới phù hộ cho ta rồi.

Thạch Kiên quay về búp bê vải hành đại lễ, lúc này mới xoay người đi ra ngoài, chào hỏi với một trăm Vệ sở binh mà Vương Thừa Ân phái cho hắn, sau đó đi về Long Môn Cổ Độ.

Bạch Miêu một lần nữa trở về phòng nghị sự, đứng đến bên cạnh Vương Thừa Ân.

Vương Thừa Ân nhếch mắt, liếc nhìn Bạch Miêu, ngạc nhiên nói: "Thạch Kiên giao búp bê của hắn cho ngươi rồi?"

Bạch Miêu mỉm cười: "Đúng vậy! Đây là bùa hộ mệnh của hắn, hắn giao cho ta, phù hộ ta lên chiến trường được bình an."

Vương Thừa Ân lắc đầu, dựa quan hệ mà cũng kỳ lạ, còn cần nhờ búp bê vải an ủi bản thân, đúng đồ là nhát gan. Các tướng lĩnh dưới trướng ta lên chiến trường liều sống liều chết, có ai dựa vào loại đồ vật này phù hộ đâu?

Cùng lúc đó, thôn Cao Gia, nhà ga số 2.

Phát minh trọng đại nhất trong đời của Bạch công tử, xe lửa hơi nước, rốt cuộc sắp bắt đầu vận hành thử rồi.

Đường ray thật dài bắt đầu từ thôn Cao Gia trải đến Lưu Dân cốc, khoảng cách giống như tuyến đường ray đầu tiên Lý Đạo Huyền trải xuống lúc trước, sáu dặm.

Khoảng cách này đối với người cổ đại mà nói cũng không gần, vì trải xong đường ray dài sáu dặm này, Bạch công tử đã phí khí lực rất lớn.

Bởi vì tính chất của nó thuộc về "thử nghiệm", cho nên Tam Thập Nhị cũng không ủng hộ hắn hết mình, không xuất nhiều tiền từ trong thôn khố, cũng không mướn lượng lớn dân công.

Chỉ dựa theo "hỗ trợ chi phí thích hợp đối với nhân viên nghiên cứu khoa học" mà trước đây Thiên Tôn quy định để phân phối một ít "kinh phí nghiên cứu".

Bạch công tử cầm "kinh phí nghiên cứu" tội nghiệp này thuê ba thợ rèn, một trăm dân công, ngay bên cạnh đường ray xe lửa chạy bằng điện của Thiên Tôn mở ra một đường ray mới.

Chỉ đường ray sáu dặm này cũng phải mất nửa năm mới làm xong.

Đương nhiên, con đường này coi như đơn giản, chân chính khó khăn chính là chiếc xe bằng sắt thật lớn nằm trên đường ray.

Vì hoàn thành cái thứ này, chỉ sắt đã dùng tới mấy chục nghìn cân.

Về phần kỹ thuật của đầu tàu này sử dụng, tập hợp tất cả kiến thức Vật Lý trong trường học thôn Cao Gia vào một thân, kỹ thuật dùng trong đó nhiều không kể xiết, máy hơi nước, bánh răng, trục bánh đà, đòn bẩy...

Bạch công tử còn trẻ, vì làm ra đầu tàu này thiếu chút nữa hói cả đầu, hiện tại, rốt cuộc đến thời điểm nghiệm chứng nó có đi được không.

Khẩn trương!

Thật là siêu cấp khẩn trương!

Những người đến đây xem thí nghiệm cũng nhiều không kể xiết, ngay cả huyện lệnh Trừng Thành Lương Thế Hiền và huyện lệnh Hợp Dương Phùng Tuyển đều được mời đến đây xem náo nhiệt. Bạch Diên cũng cố ý vội vã từ bến tàu Hiệp Xuyên trở về để chứng kiến phát minh siêu cấp của con trai mình.

Bạch phu nhân thì dùng tiền mời một nhóm cô nương, chuẩn bị sẵn sàng để trợ uy.

Bình Luận (0)
Comment