"Chuẩn bị châm lửa!"
Bạch công tử còn trẻ nhưng mang theo sự tự tin, khiến cả người có vẻ rất có tinh khí thần.
Bạch phu nhân từ xa nhìn hắn, trong lòng cũng thấy kiêu ngạo vì con trai mình, bắt đầu từ ngày nó tránh cái bạt tai của nàng, đã nhiều năm qua Bạch phu nhân không còn đánh hắn nữa, con trai đã lớn, người làm mẹ sẽ không thể tiếp tục dùng bàn tay để giáo dục nữa.
Bạch phu nhân hiện tại càng nhiều là đặt bản thân mình vào vị trí thấp hơn so với con trai, chung quy luôn cảm thấy con trai hiểu biết nhiều hơn mình, càng có thể thấy rõ phương hướng của tương lai hơn mình, nàng đã từ một "người soi sáng" biến thành một người đi theo.
Mà khi Lý Đạo Huyền ở bên ngoài hộp nhìn Bạch công tử, suy nghĩ lại là "lớp trẻ là tương lai của Thôn Cao Gia".
Lớp già giới hạn bởi nhận được giáo dục từ nhỏ không đủ, đã định trước họ có "hạn chế tính phong kiến" cực lớn, nhưng lớp trẻ nói không chừng có thể nhảy ra khỏi dàn giáo, thu được tân sinh, tương lai là của bọn họ.
Máy hơi nước trên xe lửa đã châm lửa!
Hai công nhân phụ trách thêm than đá cởi y phục, lộ ra nửa thân trên khoẻ khoắn, dùng xẻng xúc than đá rồi đổ vào trong nồi hơi.
"U!"
"U!"
Tiếng còi của xe lửa phát ra tiếng vang, đây không phải tiếng kèn mô phỏng của xe lửa chạy bằng điện, mà là tiếng còi hơi chân chính. Âm thanh này vừa vang lên, chịu xúc động nhất không phải là các người tí hon, mà là vị Thiên Tôn Lý Đạo Huyền.
Khi còn bé, bà của Lý Đạo Huyền sống ở thôn Hoàng Giác Thụ thuộc khu Bắc Bội thành phố Song Khánh, cạnh thôn có một đường sắt cũ, xe lửa vận chuyển than thường xuyên hò hét chạy ngang qua nhà, khi đó mỗi lần y đến nhà bà chơi đều sẽ nghe được tiếng còi hơi của xe lửa chân chính.
Đáng tiếc năm tháng không buông tha người, bà qua đời, cả thôn Hoàng Giác Thụ di dời, xe lửa cũng bị đào thải, đường sắt bị bỏ hoang.
Sau khi lớn lên, y toàn ngồi đường sắt nhẹ hoặc là tàu cao tốc, cũng không biết bao nhiêu năm chưa từng nghe qua tiếng còi hơi chân chính rồi, xe lửa chạy bằng điện trong cảnh khu cũng chỉ là tiếng còi hơi mô phỏng, nghe rất giả.
Hôm nay nghe được tiếng còi hơi chân chính, âm thanh hùng hậu đó, không khỏi khiến y hai mắt nhoà lệ.
Xe lửa di chuyển!
"Di chuyển rồi!"
"Nó thật sự di chuyển rồi."
Các quần chúng vây xem kích động la lên: "Cái xe bằng sắt to vậy mà, nặng mấy chục nghìn cân, thế mà chỉ dùng sức của nước sôi là có thể kéo di chuyển."
Bạch phu nhân điên cuồng la lên: "Con ta thành công rồi, ha ha ha, con ta thành công rồi... Các cô nương, la lên đi."
Các cô nương nàng dùng tiền thuê tới cùng nhau vung vẩy hoa giấy năm màu: "Bạch công tử uy vũ!"
"Bạch công tử khí phách!"
"Phát minh của Bạch công tử quá hay."
Bạch công tử tỏ vẻ không thích nhìn các cô nương kia, nhịn không được thổ tào: "Làm trò gì đấy? Ném giấy khắp nơi, lát nữa quét dọn không phiền sao?"
Xe lửa bắt đầu tăng tốc, dọc theo đường ray ầm ầm tiến về phía trước, tốc độ của nó chậm hơn nhiều so với xe lửa chạy bằng điện của Lý Đạo Huyền đặt xuống, cũng giống như chiếc xe lửa đầu tiên trên lịch sử vậy, chạy rất chậm, chỉ có tốc độ 8 ki lô mét một giờ.
Nhưng như thế đã đủ rồi, chỉ cần nó di chuyển, điều đó chứng tỏ nhân loại đã bước vào một kỷ nguyên mới.
Lý Đạo Huyền vui mừng quá đỗi, cầm lấy vòng vàng đã chuẩn bị từ trước, rắc một tiếng tháo xuống một vòng nhỏ, đoạn đưa tay thả nó xuống trước mặt Bạch công tử.
Mọi người trong hộp đều nhìn thấy, Thiên Tôn đã xuất thủ rồi.
Bàn tay vàng khổng lồ cầm một cái vòng vàng thả xuống, không cần não cũng có thể nghĩ đến, cái vòng kia là vàng ròng rồi, mẹ ơi, một cái vòng vàng cao nửa người, thế thì phải bao nhiêu lượng vàng?
Cao Nhất Diệp lớn tiếng nói: "Thiên Tôn có lệnh, Bạch công tử đã có phát minh trọng đại có ích với toàn nhân loại, trọng thưởng một vòng vàng, mời mọi người lấy Bạch công tử làm gương, sau này làm ra càng nhiều phát minh vĩ đại trên các các ngành các nghề."
Mọi người: "Chúc mừng Bạch công tử!"
Cao Nhất Diệp lại chuyển sang Tam Thập Nhị: "Thiên Tôn có lệnh, từ hôm nay trở đi, thôn Cao Gia tiến vào hình thức đẩy mạnh xây dựng đường sắt, đẩy mạnh thuê công nhân, đẩy mạnh làm đường sắt, phải liên kết toàn bộ địa điểm quan trọng của chúng ta bằng đường sắt. Nhất là bến tàu Hiệp Xuyên, sau này sẽ là trọng địa vận chuyển hàng hóa, phải mau chóng làm cho hai nơi thông hành xe lửa. Về phần xe lửa mà lão nhân gia ban cho, sẽ lần lượt thu hồi, sau này không còn cung cấp cho phàm nhân sử dụng nữa."
Nghe nói xe lửa tiên gia sắp thu hồi, mọi người cũng có chút thổn thức.
Điều này cũng sớm nằm trong dự liệu của mọi người, nhất là những người có chút văn hóa, như đám người Tam Thập Nhị, Bạch Diên, Lương Thế Hiền, từ lâu họ đã suy nghĩ đến vấn đề này rồi. Mặc dù đồ vật của tiên giới tốt, nhưng chung quy là tiên vật, không phải thứ phàm nhân nên dùng, sớm muộn gì sẽ có một ngày thu về trên trời. Thiên Tôn nhân từ, đã cung cấp cho chúng ta dùng mấy năm, bản thân chúng ta cũng nên cố gắng, sớm ngày làm ra đồ vật có thể thay thế những tiên vật này mới phải.
Rất nhanh, ba người Lương Thế Hiền, Tam Thập Nhị, Phùng Tuyển tập trung lại với nhau.
Lương Thế Hiền: "Ba người chúng ta phải thương lượng xem, đoạn đường sắt nào do ai tới phụ trách."
Phùng Tuyển lau máu mũi do vừa rồi xe lửa di chuyển mà bị chảy: "Nhân lực trong tay bản quan cũng không nhiều, trước tiên dùng để trải đoạn từ huyện thành Hợp Dương đến bến tàu Hiệp Xuyên đi, 30 dặm."
Tam Thập Nhị thoáng suy nghĩ rồi cười nói: "Người bên thôn Cao Gia chúng tôi càng ngày càng ít người chịu làm loại công việc nặng nhọc trải đường sắt này rồi. Ta cũng không kiếm ra được nhiều nhân thủ để làm chuyện này, nên sẽ do ta phụ trách trải đoạn đường từ thôn Cao Gia đến huyện thành Hợp Dương đi."
Lương Thế Hiền: "Vậy bản quan sẽ phụ trách đoạn đường từ huyện thành Trừng Thành đến thôn Cao Gia, nhân lực trên tay ta cũng không quá nhiều."
Hiện tại trên tay mọi người đều thiếu công nhân!
Đó là một vấn đề rất nghiêm túc.
Bất kể là thôn Cao Gia hay là huyện thành Trừng Thành, huyện thành Hợp Dương, hiện tại đều đang xây dựng rầm rộ, mấy năm nay càng không ngừng mở rộng, khắp nơi đều phải dùng người, vấn đề họ đối mặt đã không còn vật tư không đủ, mà là nhân khẩu nghiêm trọng không đủ.
Tam Thập Nhị liếc mắt nhìn: "Lương đại nhân, mấy ngày trước đó không phải ngài vẫn đang trộm nhâu khẩu của huyện Bạch Thủy và huyện Đại Lệ sao? Cũng không biết ngươi đã trộm được bao nhiêu công nhân rồi?"
Lương Thế Hiền có chút xấu hổ gãi đầu: "Nhân khẩu quả thật đã kiếm không ít, thế nhưng trấn Nghiêu Đầu bên ta đã phát hiện lượng lớn quặng sắt, người trộm từ huyện Bạch Thủy tới đều phái đi đào quặng sắt hết rồi, người dùng đào quặng sắt cũng tương đối nhiều."
Nghe hắn nói đào quặng sắt, mọi người cũng không dám thổ tào nữa, người ở đây trong lòng vừa mới còn đang tính toán trải đoạn đường sắt vài trăm dặm thì cần bao nhiêu sắt, nếu như không cần Thiên Tôn cung cấp sắt nữa mà do mọi người tự lực cánh sinh, vậy quặng sắt cũng cực kỳ quan trọng.
Mấy vị lãnh đạo không khỏi thở dài một tiếng: "Trước đây cảm thấy nhân khẩu nhiều quá, không nuôi nổi, hiện tại cảm thấy nhân khẩu quá ít, không đủ dùng, cái này thật đúng là..."
Cao Tam Oa ở bên cạnh thò đầu ra: "30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây!"
Mọi người: "Đừng có thay ngạn ngữ lung tung."