Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 456 - Chương 456: Hoá Trang Thành Tế Công

Chương 456: Hoá trang thành Tế Công Chương 456: Hoá trang thành Tế Công

Năm Sùng Trinh thứ tư, tức là năm 1. 631, triều đình triệu tập quan quân có Xuyên binh, Tần binh, Tấn binh, hơn hai vạn người, tổng cộng 19 doanh trại, quân quan cấp bậc từ tham tướng tới tổng đốc 16 người, bày ra một thế trận thật lớn bao vây xung quanh đội ngũ của Vương Gia Dận đang chiếm giữ tại Hà Khúc.

Mà ngoại trừ Vương Gia Dận, lưu khấu còn lại triều đình vẫn lấy chiêu an là chủ.

Ngự sử Ngô Sân mang theo 10 vạn lượng bạc của Chu Do Kiểm đập nồi bán sắt mới có đến Thiểm Tây, cùng quan phủ huyện chiêu an cứu trợ.

Cùng lúc đó, bên thôn Cao Gia lại đang bởi vì nhân khẩu mà đau đầu.

"Khởi bẩm Thiên Tôn." Lương Thế Hiền ở trong huyện thành Trừng Thành quay về bức tượng Thiên Tôn màu vàng báo cáo: "Hạ quan thật vất vả mới dụ dỗ một số lão bách tính từ huyện Bạch Thủy qua đây, muốn dựa vào họ truyền miệng với nhau, còn có thể đưa càng nhiều công nhân tới, không ngờ sau khi ngự sử Ngô Sân tới, thiết lập một điểm phát cháo trong huyện thành Bạch Thủy, các lão bách tính vốn sống không nổi trong huyện Bạch Thủy hiện tại đều đã chạy đến huyện thành để tiếp nhận cứu tế, không muốn tới huyện Trừng Thành nữa rồi."

"Khởi bẩm Thiên Tôn." Phùng Tuyển cũng ở trong huyện thành báo cáo: "Lão bách tính huyện Đại Lệ đã có cơm ăn, không muốn đổi chỗ ở nữa, hạ quan đã nghĩ hết biện pháp, họ cũng không chịu qua đây."

Lý Đạo Huyền thông qua đồng cảm thu thập tin tức các nơi, đợt này triều đình dùng vàng thật bạc thật nện xuống, thật đúng là đã tạo ra hiệu quả dựng sào thấy bóng. Cảnh nội Thiểm Tây đã tạm thời ổn định, huyện thành xung quanh đều cho thấy được cục diện yên ổn.

Mà nhân dân lao động là rất dễ thỏa mãn, chỉ cần không bị đói chết là họ sẽ không quá sẵn lòng rời xa nơi chôn rau cắt rốn, cũng không phải có thu nhập càng cao hơn thì nhất định có thể đả động được họ.

Quân bất kiến, coi như đến hiện đại, rất nhiều nông dân trong núi cũng không muốn vào thành phố lớn làm công, cho dù biết rõ thu nhập trong thành phố lớn có thể cao hơn mấy lần, họ vẫn muốn ở trong núi bán mặt cho đất bán lưng cho trời.

Cái này gọi là "trong lòng có quê hương", không phải dễ dàng có thể dao động.

Vậy thì phải làm sao?

Khi Lý Đạo Huyền đang suy nghĩ vấn đề này thì một tín sứ nhanh chóng chạy tới chỗ bức tượng, đoạn nói với Lương Thế Hiền: "Huyện tôn đại nhân, ngự sử Ngô Sân tới rồi, mang đến lượng lớn bạc và lương thực, nói là tới huyện Trừng Thành chúng ta cứu tế, trấn an lương dân, mời huyện tôn đại nhân đi nghênh tiếp thiên sứ."

Vừa nghe tin tức này, Lương Thế Hiền liền ngây cả người: "Cứu tế?"

Phải thôi, hai chữ cứu tế lọt vào tai người huyện Trừng Thành cảm giác có chút là lạ.

Chúng ta không đi cứu người khác thì thôi, người này còn muốn tới cứu chúng ta.

Lương Thế Hiền vội vàng quay đầu bái lạy với tượng Thiên Tôn: "Thiên Tôn, hạ quan xin cáo lui trước, đi nghênh đón thiên sứ."

Lý Đạo Huyền thầm vui vẻ: Việc này thú vị rồi, ta đang suy nghĩ nhân khẩu kiếm thế nào, ngự sử Ngô Sân này nói không chừng có thể mang đến rất nhiều nhân khẩu cho ta, thế nhưng, Lương Thế Hiền cũng không biết hướng đi kế tiếp của lịch sử, hơn nữa đạo lí đối nhân xử thế là điểm yếu của hắn, chuyện này có lẽ vẫn phải để ta nhúng tay.

Dù sao cũng là đi chơi mà.

Phải chơi thế nào mới vui nhất đây?

Lý Đạo Huyền sử ra "đồng cảm", Thiên Tôn silicon ngồi trong từ đường trên vọng lâu Cao Gia bảo xoát một cái ngồi dậy.

Trong từ đường vốn chỉ có một bức tượng thiên tôn bằng bùn, từ khi có phiên bản silicon rồi, ở đây liền đổi sang cung phụng phiên bản silicon, hơn nữa còn có rất nhiều tượng.

Lý Đạo Huyền vì thuận tiện cho tương lai mình đồng cảm đã thả rất nhiều tượng si-li-côn to 1 xăng-ti-mét vào đó, mấy thợ điêu khắc mỗi ngày đều đang làm cái thứ này, đã điêu khắc ra rất nhiều tượng thiên tôn silicon rồi.

Những người silicon này trải qua các công tượng tỉ mỉ xử lý, đã làm tới trình độ giống như đúc, nếu không nhìn kỹ sẽ cảm thấy rất giống với người thật.

Lý Đạo Huyền chọn đại một người silicon để phụ thân, y thoắt cái ngồi dậy, khiến Tam Thập Nhị và Cao Nhất Diệp đang dâng hương trong từ đường bị giật mình. Khi hai người nhận ra vội vàng hành lễ: "Tham kiến Thiên Tôn."

Lý Đạo Huyền cười: "Ta muốn du lịch nhân gian, các ngươi nhanh đi giúp ta tìm một bộ tăng bào, là cái loại rách rưới, còn có một chuỗi phật châu, một hồ lô rượu cũ, lại thêm một cái quạt hương bồ cũ."

Tam Thập Nhị toát mồ hôi: "Muốn... muốn mấy thứ đó làm gì?"

Cao Nhất Diệp thì lại tròng mắt láo liên, cười hì hì: "A, đây không phải trang phục của Tế Công hòa thượng sao? Năm ngoái có một gánh hát tới đây, còn diễn một vở Tế Công hòa thượng nữa, Thiên Tôn muốn giả trang thành Tế Công sao?"

Lý Đạo Huyền cười: "Đúng, Quan Âm Bồ Tát cũng có thể đến đạo giáo nằm vùng, ta cũng có thể đến phật giáo nằm vùng mà, ta giả trang thành Tế Công hòa thượng, thình lình cho Phật tổ một muộn côn thì sao?"

Tam Thập Nhị kinh hãi, cả người run rẩy.

Cao Nhất Diệp lại vỗ tay cười nói: "Hay lắm hay lắm."

Tam Thập Nhị nghĩ thầm: Thiên Tôn vẫn ham chơi như trước kia, còn nhớ trước đây khi vừa tới thôn Cao Gia đã chứng kiến Thiên Tôn trêu cợt người khác rồi. Trời ơi, Thiên Tôn nói như vậy hơn phân nửa là nói giỡn rồi, cũng không phải thật sự muốn đánh muộn côn Như Lai.

Hắn vội vàng chạy đến chỗ gánh hát để mượn tăng bào của Tế Công hòa thượng mà họ dùng để diễn kịch.

Trên người Lý Đạo Huyền vốn mặc đạo bào, đạo bào đó không thể chia cách với thân thể y được, vì nó điêu khắc cùng với nhau, cho nên cũng không cởi ra, trực tiếp khoác tăng bào lên người, tay trái xách một hồ lô rượu, tay phải cầm quạt hương bồ, trên đầu còn đội tăng mạo cũ kỹ, lại làm cho khuôn mặt hơi lem luốc.

Y cầm quạt khẽ phe phẩy, cố ý làm giọng quái gở hát: "Giày ta rách, nón ta rách, áo cà sa trên người ta rách... Ngươi cười ta, hắn cười ta, ta vả cho một cái..."

Thoạt nhìn có chút ý vị của Tế Công rồi.

Cải trang hoàn thành, Lý Đạo Huyền chuẩn bị đi huyện thành.

Thân thể của y là silicon, cũng không phải người sống chân chính, cho nên muốn từ chỗ này đi đến một chỗ khác thì rất đơn giản, Xe Mặt Trời hay xe lửa gì đó cũng không cần ngồi.

Trước tiên giải trừ đồng cảm, đưa ý thức trở lại bản thể bên ngoài hộp, lại vươn tay, không đeo bao tay, nắm lấy thân thể silicon của mình đưa lên cao...

Ngoại trừ Cao Nhất Diệp, người khác chỉ chỉ có thể nhìn thấy Thiên Tôn trước mặt bay lên tới, lơ lửng ở giữa không trung...

Hơn nữa lần này bay lên là lơ lửng trên bầu trời Cao Gia bảo, vô số người thôn Cao Gia xung quanh thấy được cảnh này: "A, Thiên Tôn bay lên rồi, nhìn kìa, đang bay trên vọng lâu Cao Gia bảo."

"Sao Thiên Tôn còn mặc tăng bào?"

"Chẳng lẽ là muốn đi ra ngoài trêu chọc hòa thượng?"

Cao Tịch Bát: "Ha ha ha, Thiên Tôn vẫn hay thích trêu chọc người khác mà, ngươi không biết lúc trước Thiên Tôn chất đầy gạo khổng lồ trong nhà Cao Nhất Diệp, Cao Nhất Diệp vừa mở cửa, suýt nữa bị gào nhấn chìm."

Ngay khi mọi người nghị luận sôi nổi, Lý Đạo Huyền dùng tay kia ấn vào ba chữ "huyện Trừng Thành" bên ngoài hộp.

Tầm nhìn trong hộp "xoát" một cái nhảy tới huyện Trừng Thành.

Mà Thiên Tôn silicon lơ lửng trên bầu trời Cao Gia bảo cũng đột nhiên biến mất ở giữa không trung.

Mọi người: "Oa! Thiên Tôn dùng tiên pháp, trong nháy mắt biến mất rồi."

Bình Luận (0)
Comment