Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 461 - Chương 461: Để Mặc Họ Đi

Chương 461: Để mặc họ đi Chương 461: Để mặc họ đi

Trần Nhị Cẩu nói: "Đúng vậy, Lưu Lục đại ca bị tuần phủ Duyên Tuy Hồng Thừa Trù giết rồi, ta liền... vừa rồi ngươi nói gì? Vì sao gọi là cải tạo lao động? Chúng ta không phải được thu xếp đến đây làm ruộng, làm người lại từ đầu sao?"

Tề Thành lắc đầu: "Chưa rửa hết tội giết người cướp của trước đây, sao có thể dễ dàng được làm ruộng, làm người lại từ đầu được? Trước đây chúng ta đều phạm vào sai lầm, hiện tại phải dùng lao động để hoàn lại, vô lượng thọ phúc."

Trần Nhị Cẩu hơi hoang mang, ở trong trí nhớ của hắn, Tề Thành là một hãn phỉ a, khi tác chiến với các quan binh luôn dũng mãnh vô cùng, đều lao lên đầu tiên, hiện tại sao lại mở miệng nói cái giọng này? Cuối cùng còn thêm vô lượng thọ phúc là cái quỷ gì? Học đạo sĩ gạt người sao?

Có điều, hắn vẫn từ trong mớ hỗn độn đó nghe ra một ý: "Chúng ta đã bị lừa, quan phủ cũng không phải thu xếp cho chúng ta, mà nhốt chúng ta ở chỗ này? Nơi này là một nhà tù khổng lồ?"

Tề Thành: "Đúng vậy!"

Trần Nhị Cẩu đã hơi phẫn nộ, đè thấp giọng nói: "Quan phủ thiết yến lừa gạt giết đại ca Lưu Lục của bọn ta, lấy danh nghĩa chiêu an tước vũ khí của bọn ta, còn không thu xếp cho bọn ta, mà nhốt bọn ta vào nhà tù. Thật là quá đáng giận."

Tề Thành: "Vô lượng thọ phúc! Nhị cẩu huynh đệ, ngươi đừng nóng giận, bị nhốt trong nhà tù này, thật ra còn thoải mái hơn so với thu xếp cho ngươi."

Trần Nhị Cẩu hỏi chấm?

Tề Thành nói: "Nếu chịu thu xếp, bản thân phải làm ruộng như trước, ngươi cũng biết đang hạn hán làm ruộng sẽ khó khăn thế nào phải không? Nếu làm ruộng dễ, chúng ta hà tất phải tạo phản?"

Trần Nhị Cẩu: "Có khó khăn, dù gì cũng tốt hơn so với bị nhốt trong tù mà?"

Trong mắt hắn, bị nhốt trong tù chính là mỗi ngày đều bị nhốt trong một căn phòng nhỏ hẹp hôi thối, ăn không đủ no, mỗi ngày bị ngục tốt đánh, cuộc sống còn không bằng một con chó.

Tề Thành nói: "Ngồi tù ở đây, mặc dù kém một chút tiêu dao khoái hoạt ở bên ngoài, nhưng ít ra có cơm ăn, không phải đói, hơn nữa, chỉ cần ngươi cố gắng lao động, rửa sạch tội nghiệt của mình, cuối cùng là có thể làm lại từ đầu, vô lượng thọ phúc."

Trần Nhị Cẩu nghe mấy lời văn thần côn của hắn, trong lòng liền bực bội.

"Bỏ đi bỏ đi, ta không hỏi nữa, ngươi ở chỗ này cũng lâu rồi phải không? Mang ta đi loanh quanh xem, ta cũng muốn xem ở chỗ này là thế nào."

Những đoạn nói chuyện tương tự giữa Trần Nhị Cẩu và Tề Thành xảy ra khắp nơi trong doanh trại cải tạo, bởi vì lưu khấu có "tính lưu động" rất mạnh, lúc tụ lúc phân, cho nên bộ hạ của Lưu Lục và Vương Tả Quải không ít người có quen biết với nhau.

Lấy cũ dẫn mới, 7000 phạm nhân cũ rất nhanh đã ổn định 3000 con người mới.

Hạ điên đứng trên tiễn lâu trong doanh cải tạo, thấy 3000 người kia không gây sự, ngoan ngoãn bị 7000 "tù nhân" cũ trấn an, trong lòng cảm thấy kinh ngạc: "Nơi này của ngươi thật thú vị, hơn 3000 hàng tặc đến đây, bản tướng quân còn tưởng rằng các ngươi phải vất vả một hồi chứ, không ngờ ném họ vào lao rồi lại mặc kệ họ, họ đã bị tù nhân cũ áp chế rồi."

Chủng Cao Lương từ bên cạnh chui ra, mỉm cười nói: "Cũng không phải mặc kệ, mà là không cần thiết vội vã làm gì, trước tiên để cho họ làm quen hoàn cảnh, kế tiếp chúng tôi sẽ thu xếp công việc cho họ, còn phải đi học nữa."

Chuyện thu xếp công việc Hạ điên đã thấy ngay, một đám nữ công từ trong một căn phòng lớn đi ra, trên tay cầm vải vừa mới dệt xong, đưa vào trong một căn phòng khác cách đó không xa, mà trong một căn phòng khác cũng có nữ nhân đi ra, trên tay cầm vải đã nhuộm xong.

Hạ điên nhìn là hiểu, căn phòng đầu tiên dùng để dệt vải, phòng thứ hai dùng để nhuộm vải, những nữ hàng tặc vậy mà đang làm những công việc này.

Cách đó không xa còn có một căn phòng, một đám lão nhân đang kéo cây tre đi vào, còn có lão nhân từ bên trong chui ra, cầm trên tay giỏ tre vừa mới làm xong.

Xem ra căn phòng này là nơi cho các lão nhân đan đồ tre.

Trên cơ bản Hạ điên đã đoán được ý nghĩa tồn tại của nhà tù khổng lồ này, có điều, Hạ điên còn chưa hiểu: "Đi học là sao?"

Chủng Cao Lương nói: "Giảng đạo lý làm người cho họ, làm chuyện xấu sẽ bị báo ứng, làm việc thiện sẽ nhận được chỗ tốt."

Hạ điên cạn lời.

Loại chuyện này, vừa nghe cũng rất phức tạp, Hạ điên không thích tham dự vào, thậm chí chuyện tiếp theo cũng không muốn nhìn nữa. Hắn gật đầu nói: "Được rồi, bên huyện Trừng Thành các ngươi làm gì thì làm đi, dù sao thì những hàng tặc này bên Duyên Tuy của ta nhìn cũng đau đầu, mặc kệ các ngươi làm gì thì làm, cho dù giết hết cũng không liên quan đến bản tướng quân. Bản tướng quân phải về Duyên An phục mệnh với tuần phủ đại nhân đây."

Hạ điên dẫn quân trở về, khi tới áp giải 3000 người đi rất chậm, khi về lại nhẹ nhàng, không mất thời gian mấy ngày đã xuyên qua núi Hoàng Long, về tới phủ Duyên An, tiếp đó vội vàng báo cáo với Hồng Thừa Trù: "Tuần phủ đại nhân, mạt tướng đã giao 3000 người cho huyện Trừng Thành, bởi vì hiếu kỳ mới theo qua đó xem họ xử trí những lưu tặc này thế nào. Không ngờ, huyện Trừng Thành đã xây một sơn cốc lớn trong núi Hoàng Long, đã giam giữ 7000 hàng tặc ở trong đó, 3000 người của chúng ta đưa tới cũng nhốt vào bên trong, trong đó đã nhốt trên vạn người rồi."

Hồng Thừa Trù nghe vậy không khỏi sửng sốt: "Thì ra giam giữ như thế sao?"

Thật ra Đại Minh triều rất ít khi giam giữ một số lượng lớn phạm nhân, bởi vì giam giữ phạm nhân là cần phải cho ăn, tiêu hao đó không hề nhỏ. Cho nên ngục giam bình thường chỉ dùng để nhốt hình phạm, hơn nữa đều nhốt không được mấy ngày sẽ lôi ra ngoài chém.

Hồng Thừa Trù nhịn không được lại hỏi: "Giam giữ nhiều người như vậy, họ nuôi sống thế nào được?"

Hạ điên nói: "Mạt tướng trông thấy các phụ nữ thì làm dệt vải, nhuộm vải, mà lão nhân thì đan đồ tre nứa..."

Lần này Hồng Thừa Trù chợt hiểu ra: "Thì ra là thế! Công nhân miễn phí sao? Hắc, thật đúng là..."

Lúc này, địa khu Giang Nam đã bắt đầu nảy sinh chủ nghĩa tư bản, một số ngành nghề thủ công nghiệp như xưởng dệt, xưởng nhuộm vải đã bắt đầu phát triển mạnh, những nơi này đã bắt đầu mướn nữ công, bóc lột giá trị lao động của họ.

Mà Hồng Thừa Trù sinh ra tại Phúc Kiến Tuyền Châu nên biết rất tường tận văn hoá và cách thức của khu vực Giang Nam.

Miệng hắn khẽ nhếch lên nụ cười cổ quái: "Trong huyện Trừng Thành có cao nhân a, hắn không tốn một văn tiền hốt hết số hàng tặc chúng ta vất vả mới bắt được, biến thành công nhân miễn phí dệt vải kéo sợi cho hắn, những công nhân miễn phí không cần trả tiền công, chỉ cần để cho họ miễn cưỡng không đói chết là được, là có thể liên tục dệt vải và kiếm tiền cho hắn."

Hạ điên: "Ôi, thì ra là thế! Đáng giận."

Hồng Thừa Trù: "Cũng không có gì đáng giận, những hàng tặc này ở trong tay chúng ta cũng đau đầu, hoàn toàn không biết thu xếp cho họ thế nào mới tốt, đã có người tiếp nhận, vậy kệ hắn đi, hắn kiếm tiền của hắn cũng không sao, chỉ cần có thể giúp chúng ta giải quyết mối hoạ lưu khấu, kiếm bao nhiêu thì kệ hắn."

Nói đến đây, hắn chợt đổi giọng: "Sau này chúng ta giết tặc tù rồi, người theo giặc không dễ xử lý cứ nhét hết qua bên huyện Trừng Thành, để cho họ dệt vải đi, ta cũng muốn nhìn xem huyện Trừng Thành rốt cuộc nuốt trôi được bao nhiêu người."

Bình Luận (0)
Comment