Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 462 - Chương 462: Phạm Nhân Mới

Chương 462: Phạm nhân mới Chương 462: Phạm nhân mới

Trần Nhị Cẩu đi theo phía sau Tề Thành, đang thăm thú "nhà tù".

Hắn lập tức kinh ngạc phát hiện, điều kiện sinh hoạt ở đây không hề kém!

Cái nhà tù mà Tề Thành đang ở là một gian 4 người, bên trong có bốn cái chiếu cho bốn người nằm ngủ, thú vị chính là, bên cạnh chỗ họ nằm đều đặt y phục dùng để thay, còn là y phục vải bông, không phải vải bố.

Bà nội cha nó, đây quả thật là...

Trần Nhị Cẩu bị phát hiện này làm cho sửng sốt, coi như nông dân trong năm bình thường cũng chỉ mặc áo đay, làm gì mặc nổi áo bông, thậm chí cả nhà chỉ có một bộ áo đay hẳn hoi, ai ra ngoài mới mặc.

Thế quái nào phạm nhân ở đây được mặc áo bông, còn có hai cái để thay đổi?

Con mẹ nó cái này có lầm không vậy?

Trần Nhị Cẩu nhịn không được liền thổ tào: "Áo bông các ngươi lấy ở đâu vậy?"

Tề Thành: "Là Thiên Tôn phát cho bọn ta."

Trần Nhị Cẩu: "Thiên Tôn?"

Tề Thành xoay người, bái lạy với một tờ giấy dán trên tường.

Thì ra, trên vách tường nhà tù dán một tranh vẽ Đạo Huyền Thiên Tôn, đây là nhà sách thôn Cao Gia thống nhất in ấn và phân phát đến các nơi. Địa phương trọng điểm "cải tạo tư tưởng" như ngục giam đương nhiên là trọng điểm để đưa vào, hầu như mỗi một nhà tù đều dán một cái trên tường.

Tề Thành nói: "Nhị cẩu, vị này chính là Đạo Huyền Thiên Tôn, ngài là một vị thần tiên trừng ác dương thiện, đối với người tà ác sẽ hạ thiên phạt, đối với người lương thiện sẽ phù hộ... Hiện tại chúng ta ăn mặc đều là của Đạo Huyền Thiên Tôn cho."

Trần Nhị Cẩu làm gì chịu tin, chỉ coi như hắn đang nói bậy.

Tuy nhiên, đúng lúc này hắn đột nhiên cảm giác được tròng mắt của Đạo Huyền Thiên Tôn trên tranh vẽ hình như khẽ động.

"Oa!" Trần Nhị Cẩu giật mình đánh thót: "Tề Thành huynh đệ... tròng mắt của hắn mới đảo."

Tề Thành: "Vô lượng thọ phúc, cái này có gì mà kì quái?"

Hắn lại còn tỏ ra cao hứng nói: "Trước đây khi ta nghiệp chướng nặng nề, con mắt của Thiên Tôn chưa hề động, gần đây ta cố gắng lao động, cố gắng cải tạo, tội nghiệt của ta đã càng lúc càng nhẹ, Thiên Tôn sẽ thỉnh thoảng đến nhìn ta một lần, điều này nói rõ sự thay đổi của ta Thiên Tôn đều nhìn trong mắt."

Hắn cũng không biết, gần đây Thiên Tôn mới có công năng "đồng cảm" này, trước đây căn bản không có!

Trần Nhị Cẩu vẫn còn đang trong trạng thái hoảng sợ, tim đập loạn, nhưng khi nhìn chăm chú vào, tròng mắt của Thiên Tôn lại không nhúc nhích nữa, hắn cũng không biết vừa rồi mình nhìn thấy là thật hay giả, chỉ có thể tạm thời bỏ qua một bên.

Nhưng đến lúc này, hắn cũng không dám bất kính đối với Thiên Tôn nữa!

Thần phật có thể không tin, nhưng không thể bất kính.

"Cốc cốc cốc cốc..."

Trên bầu trời ngục giam đột nhiên vang lên âm thanh cây gậy đánh vào ống tre rỗng.

Trần Nhị Cẩu vừa nghe âm thanh này, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là "sắp đánh trận rồi".

Thì ra, mỗi khi lưu khấu đột kích, dân đoàn của các thôn các trấn nhỏ thường thường dùng cách gõ vào ống tre rỗng để cảnh báo, tiếng ống tre vang lên, dân đoàn trong thôn sẽ lập tức cầm lấy nông cụ chuẩn bị tác chiến.

Mà Trần Nhị Cẩu là lưu khấu, cho nên mỗi lần hắn nghe âm thanh này liền ý nghĩa "đối phương đang chống lại", cũng chính là sắp đánh trận rồi.

Hắn la lên một tiếng, phản xạ có điều kiện muốn cầm lấy vũ khí, mới nhớ tới hiện tại mình là tù nhân, căn bản không có vũ khí để dùng.

Tề Thành ở bên cạnh hắn hai mắt lại sáng ngời, vui vẻ nói: "Đến giờ ăn cơm rồi, đi đi, chúng ta đi ăn cơm."

Trần Nhị Cẩu: "Hả?"

Hắn sờ sờ cái bụng mình, cũng phải, thật sự hơi đói bụng. Sau khi đầu hàng quan phủ tại Duyên An, quan phủ chỉ tượng trưng phát cho họ mấy miếng lương khô cho có, liền dẫn họ đi tới núi Hoàng Long. Khi tới nơi này, suốt dọc đường chỉ gặm lương khô đó, muốn nói không đói bụng thì đó đều là gạt người.

Trần Nhị Cẩu: "Ở đây cho cơm ăn?"

"Đương nhiên cho mà." Tề Thành: "Bằng không thì ta chết đói từ lâu rồi."

"Cũng phải."

Trần Nhị Cẩu cũng không xem trọng bữa cơm này, nghĩ thầm: cùng lắm cho vài ngụm cháo loãng, ăn không đủ no cũng không đói chết thôi.

Hắn đi theo Tề Thành về hướng nhà ăn, chỉ thấy trong các nhà giam đều có người chui ra, có người cũ cũng có người mới tới, trùng trùng điệp điệp trên vạn người đi về hướng nhà ăn, đến cửa, những phạm nhân này tự giác xếp thành một hàng dài.

Hắn và Tề Thành tới cũng nhanh, cho nên cũng được xếp vào vị trí tương đối gần, lại nhìn xung quanh, có thể thấy lượng lớn phụ nhân đang khiêng đủ loại nồi to nồi nhỏ.

Trần Nhị Cẩu không cần dùng mắt cũng có thể đoán được trong những nồi đó là cháo loãng giống như nước mũi, ăn không đủ no, tuyệt đối ăn không đủ no.

Không nghĩ tới, khi hắn xếp hàng đến đằng trước, vừa nhìn thì thấy trong nồi toàn là bánh màn thầu trắng tinh, nguyên một nồi bánh màn thầu.

Trần Nhị Cẩu thất kinh, cả người cứng đờ, đây... đây là đồ ăn của thiếu gia nhà địa chủ mà? Người thường ăn đều là bánh độn khoai sắn, làm gì được trắng mịn như thế?

Tề Thành vừa nhìn thấy bánh màn thầu này, hình như đã hiểu hiểu cái gì: "Ngày hôm nay xem ra cần phải làm công việc tốn sức, cho nên bên trên cho chúng ta ăn ngon một chút."

Nữ nhân múc cơm nói: "Không sai! Vừa rồi ta nghe trộm được cai ngục nói, ngày hôm nay cần các nam nhân đi ra ngoài làm việc nặng, hình như là phải trải đường sắt gì đó, nghe nói muốn vận chuyển cây cối và sắt rất nặng, cho nên ngày hôm nay cho mọi người ăn ngon một chút mới có sức."

Nàng cầm lấy hai cái bánh màn thầu kín đáo đưa cho Tề Thành, lại vẫy tay với Trần Nhị Cẩu: "Qua đây nhận bánh đi, ngươi phát ngốc cái gì đấy?"

Trần Nhị Cẩu hoang mang: "Cái này cho ta thật sao?"

Nữ nhân: "Còn có thể giả sao? Nghe nói ngày hôm nay có 3000 người mới tới, ngươi chính là một trong số đó sao? Mới tới không hiểu quy củ, bánh này không chỉ thật, ăn không đủ no còn có thể quay lại lấy thêm, thế nhưng không thể lãng phí, không thể lấy nhiều, nếu lãng phí lương thực bị phát hiện, ngày mai sẽ phạt ngươi bị đói."

Trần Nhị Cẩu cảm giác mình như một người nhà quê không có kiến thức, đang bị người địa phương cười nhạo, điều này làm cho hắn hơi tức giận, nhưng người ta đã đem hai cánh bánh màn thầu trắng tinh đặt ở trước mặt, cái đầu cao quý của hắn cũng phải cúi xuống, ngoan ngoãn đưa tay nhận lấy bánh, còn phải ngoan ngoãn bổ sung thêm một câu: "Cảm ơn đại tỷ, hai cái ta ăn không đủ no, cho ta thêm một cái đi."

Nữ nhân kia quả thật lại đưa thêm cho hắn một cái.

Hắn mỗi tay cầm một cái, trong miệng còn cắn một cái, không biết vì sao, cảm giác bỗng dưng muốn khóc.

"Ăn nhanh lên một chút!"

Chủng Cao Lương xuất hiện ở trên tường vây đằng xa, lượng lớn ngục tốt vây quanh hắn, hiện tại cách thức bảo an của ngục giam đã có tiến bộ so với trước đây, nhất là ngày hôm nay có thêm 3000 phạm nhân mới tới, các ngục tốt phải tăng cường bảo an gấp đôi.

Trình Húc cùng một nghìn dân đoàn cũng chưa đi, còn đang giúp Chủng Cao Lương bao vây ngục giam.

Chủng Cao Lương lớn tiếng nói: "Ăn nhanh lên một chút, trong thời gian một nén hương phải ăn xong, sau đó toàn bộ nam thanh niên ra ngoài đại môn ngục giam tập hợp, công việc ngày hôm nay của các ngươi là trải đường sắt, yên tâm, công việc này dù mệt nhưng thoải mái hơn nhiều so với đánh trận."

Bình Luận (0)
Comment