Trần Nhị Cẩu ăn no rồi, có sức lực, lại cùng Tề Thành đi tới cửa ngục giam, thấy lượng lớn nam thanh niên đã tập trung ở chỗ này rồi.
Hắn đột nhiên phát hiện ra một chỗ thú vị.
Trong ngục giam mặc dù ban đầu có 7000 người, nhưng nam thanh niên chỉ có hơn 2000 người, nói cách khác có 5000 người là người già và phụ nữ trẻ em.
Mà hàng tặc mới tới mặc dù chỉ có 3000 người, nhưng nam thanh niên trong đó lại chiếm một nửa, cũng là 1500 người.
Trần Nhị Cẩu xem như một lưu khấu già dặn, đương nhiên liếc mắt là có thể nhìn ra ý nghĩa của việc này.
Ý nghĩa của việc này, 7000 người kia là thua trận bị bắt giữ, rất nhiều nam thanh niên đã bị chết trận, cho nên tỉ lệ mới kỳ quái như thế.
Mà nhóm người của mình là "được chiêu an" nên trực tiếp đầu hàng, chỉ có đầu lĩnh và các thân tín của hắn bị giết, đa số nam thanh niên cũng không bị chết trận, cho nên còn có thể chiếm 50% so với người già và phụ nữ trẻ em.
Nam thanh niên của hai nhóm người cộng lại gần 4000 người, đã có thể xem như một nguồn sức mạnh tương đối khổng lồ.
Đứng đầu tiên trong số các tội phạm cải tạo là một nam tử rõ ràng cũng là tù nhân, nhưng nam tử này lại có vẻ rất uy phong, có một cảm giác hắn là lão đại vậy. Người này leo lên trên một cái đài, đoạn rống lên với gần 4000 phạm nhân phía sau: "Các lão nhân thì không cần nói, 1500 người mới tới, các ngươi còn chưa biết lão tử là ai đúng không?"
"Lão tử họ Trần, ở trong biên quân Cố Nguyên đảm nhiệm bách hộ, mọi người đều gọi ta một tiếng Trần bách hộ, khi tướng quân Lão Nam Phong ra tù, đã giao phó nơi này cho lão tử."
"Đám phế vật mới tới, trước tiên lão tử nói lời khó nghe trước, các ngươi ở trong mắt lão tử, mỗi người đều là công lao, nhất là những kẻ thích gây rối, khi dễ bạn tù, các ngươi cứ việc làm loạn, chỉ cần bị lão tử bắt được, chỉ một chữ, đánh!"
"Đánh các ngươi, lão tử còn có thể có công, nói không chừng có thể sớm ra tù một chút." Nói đến đây, khóe miệng Trần bách hộ khẽ nhếch lên nở nụ cười: "Cho nên, lão tử rất thích đánh chết mấy kẻ thích làm loạn."
Nghe đến đó, Trần Nhị Cẩu không khỏi bật cười, nói khẽ với Tề Thành: "Đây là một kẻ thích làm lão đại trong tù."
Tề Thành: "Không phải là thích làm lão đại, hắn chính là lão đại."
Trần Nhị Cẩu: "Hắn không sợ có người càng đánh giỏi hơn hắn sao, đánh cho hắn thấy bà luôn."
Tề Thành: "Trước đây có một người đánh giỏi hơn hắn, nhưng người này đã ra tù, hiện tại là Trần bách hộ làm lão đại, ngươi tốt nhất chớ chọc hắn."
Trần Nhị Cẩu: "Ta không đánh giỏi, ta không trêu chọc hắn, nhưng trong quân của Lưu Lục bọn ta cũng không phải không có hảo thủ a, hắc, nếu ta không đoán sai, lập tức sẽ có người đứng ra thôi."
Hắn vừa dứt lời, trong đội ngũ hàng tặc mới tới thật sự có một hán tử to khoẻ đi ra, là cái loại tay to chân to, thoạt nhìn không dễ chọc: "Trần bách hộ đúng không? Muốn ở trước mặt những người mới tới như bọn ta lập uy đúng không? Hắc, vậy thì trùng hợp, lão tử cũng muốn lập uy trước mặt đám người cũ các ngươi."
Tên tay to chân to cũng đi lên đài, lớn tiếng nói: "Lão tử họ Ngô, trước đây trong quân gọi lão tử một tiếng Ngô bách hộ."
Trần bách hộ cười: "Trước đây kiếm ăn ở đâu?"
Ngô bách hộ nói: "Ninh Hạ!"
Trần bách hộ: "Ồ, biên quân Ninh Hạ à."
Ngô bách hộ kiêu ngạo nói: "Lão tử cũng không sợ biên quân Cố Nguyên các ngươi."
Nếu như vậy, không có gì không dám nữa.
Hai người vén tay áo lên, chuẩn bị đánh nhau.
Họ vừa ầm ĩ, các ngục tốt cũng đều ném ánh mắt qua, có ngục tốt mới tới muốn đến can thiệp, nhưng lão ngục tốt lại đưa tay ngăn cản, cười nói: "Để cho họ đánh đi, trong ngục giam là nhất định phải đánh ra một lão đại, hiện tại nếu chúng ta ngăn cản, trái lại sẽ khiến họ phân chia thành hai nhóm, sau đó vẫn sẽ đấu. Nếu để mặc cho họ đánh, đánh ra thắng bại, sau này trái lại dễ quản lý."
Tân ngục tốt lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra: thì ra là thế.
Hai người đang trò chuyện, đột nhiên nhìn thấy Hòa giáo viên dân đoàn che mặt vội vã chạy lên tường vây, hai tay còn bưng một tượng gỗ Thiên Tôn nho nhỏ.
Các ngục tốt ngẩn người: "Hòa giáo viên, ngươi đây là?"
Trình Húc nói: "Mau mau nhường lại vị trí quan chiến tốt nhất, Thiên Tôn muốn xem chuyện vui."
Mọi người: "! !"
Trình Húc hai tay dè dặt đặt bức tượng gỗ Thiên Tôn vào vị trí quan chiến tốt nhất trên tường vây, tròng mắt của tượng gỗ Thiên Tôn còn đang đảo láo liên, cái miệng mở ra nói chuyện như người gỗ Lỗ Ban, âm thanh của tượng gỗ Thiên Tôn khi nói khác với silicon, mang theo âm điệu như đàn sáo, du dương kéo dài: "Hiện tại bắt đầu trò chơi đoán đúng có thưởng, bên nào đoán đúng ai thắng ai thua, sẽ cùng hưởng một hộp Thạch rau câu trái cây."
Thạch rau câu trái cây là "mỹ thực tiên giới hi hữu" mà Thiên Tôn rất ít ban thưởng, nếu như có thể vào tay, cho dù mình không ăn, đem ra bán cũng được một khoản tiền, lần trước Thiên Tôn ban thưởng thạch rau câu trái cây đã bị các thương nhân bán đến Tây An, quản sự của Tần vương phủ đã bỏ số tiền lớn để mua nó.
Vị thôn dân bán thạch rau câu đó một đêm lên hương!
Thứ tốt thế này, đương nhiên nhất định phải lấy.
Trình Húc là người thứ nhất mở miệng: "Ta đoán Cố Nguyên Trần bách hộ thắng!"
Phương Vô Thượng: "Ta cũng đoán Trần bách hộ."
Chủng Cao Lương: "Trần bách hộ!"
Các ngục tốt "Chúng ta ủng hộ Trần bách hộ."
Các binh sĩ dân đoàn sĩ: "Toàn bộ Trần bách hộ."
"Tất cả các ngươi đều đoán Trần bách hộ? Vậy cho dù thắng rồi cũng không chia được bao nhiêu a, người chia nhiều quá, vào lúc này phải xuất kỳ trí thắng, sau khi thắng mới có thể độc hưởng chiến lợi phẩm." Trịnh Đại Ngưu nói: "Ta đoán Ninh Hạ Ngô bách hộ thắng, một khi đoán đúng, tất cả thạch rau câu đều là của ta."
Tượng gỗ Thiên Tôn cười to: "Được được, phải chơi như vậy mới thú vị, tất cả đều đặt cược một bên tuyệt khôn thú vị."
Mọi người đều đoán xong!
Phía dưới cũng bắt đầu.
Trần bách hộ và Ngô bách hộ lao vào nhau "binh binh binh" một trận quyền cước, hai người đều xuất thân biên quân, đều là bách hộ, võ nghệ cũng không kém nhau nhiều, thế nhưng Trần bách hộ đi tới thôn Cao Gia đã lâu, mấy năm qua ăn ngon, ngủ say, rèn luyện tốt, tố chất thân thể đã vượt xa Ngô bách hộ vốn luôn phải sống rày đây mai đó bên ngoài.
Không tới mười chiêu, chân Trần bách hộ gạt một cái, Ngô bách hộ té ngã xuống đất, bị Trần bách hộ đấm cho một hồi, đánh thành đầu heo, lần này chịu phục rồi, ngoan ngoãn nhận thua, lui xuống vũ đài.
Người xem kịch trên tường đa số đoán là Trần bách hộ nên trúng thưởng, nhất thời hoan hô, chỉ có một mình Trịnh Đại Ngưu kêu thảm một tiếng, ôm đầu ngã xuống đất: "Ta xong! Hết ăn rồi."
Lúc này các phạm nhân đã phân ra ai là lão đại, bên Chủng Cao Lương cũng lập tức hành động, cho người của dân đoàn và ngục tốt áp giải 4000 phạm nhân đi ra ngoài cốc Cải Tạo.
Đi ra ngoài không xa chính là Bạch gia bảo.
Công việc của họ chính là xây dựng đường sắt từ Bạch gia bảo đến thôn Cao Gia...
Các phạm nhân mới tới trông thấy một chiếc xe lửa chạy bằng điện rất lớn kéo từng chiếc từng chiếc xe chở vật liệu làm đường gào thét chạy tới, chiếc xe khổng lồ năm màu đáng sợ này khiến họ đều sợ hãi không nói ra lời.