Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 464 - Chương 464: Ta Đến Phía Nam Xem Sao

Chương 464: Ta đến phía nam xem sao Chương 464: Ta đến phía nam xem sao

Huyện Hà Khúc!

Hiện tại Lý Đạo Huyền là một Thiên Tôn búp bê vải, đang ngồi trên giáp vai của Bạch Miêu nhìn về hướng cô thành phía bắc.

Huyện thành Hà Khúc đã trở thành một tòa cô thành.

Hơn hai vạn quan binh làm thành 19 doanh trại liên tiếp nhau, như một hình tròn bao vây Hà Khúc vào trong, từ bốn phương tám hướng chặt đứt liên hệ giữa Vương Gia Dận với bên ngoài.

Đây là kết quả xưng vương!

Vương Gia Dận tự hào sở hữu 35 vạn đại quân, nhưng lúc này sẵn lòng ở lại bên cạnh hắn lại chỉ có khoảng 10 vạn mà thôi.

Lưu khấu dù sao chỉ là lưu khấu, ngươi bảo họ nói nghĩa khí giang hồ, nói đoàn kết sẽ có sức mạnh, nói một nắm đũa càng khó bẻ gãy hơn một chiếc đũa? Đó đều là tào lao, nếu như họ nghe hiểu được những đạo lý này thì đã không phải chỉ là lưu khấu rồi.

Bạch Miêu có chút thổn thức: "Thiên Tôn, không lâu, ta và Vương Nhị đại ca còn là một bọn với bọn người Vương Gia Dận nữa, hiện tại thấy hắn bị quan binh bao vây trùng trùng, trong nội tâm vẫn là có chút... Ài..."

Lý Đạo Huyền duỗi ra cục tay như Doraemon của mình vỗ vỗ trên mặt Bạch Miêu, nhưng không nói gì.

Người này tựa như một Cổ Hoặc Tử đã chậu vàng rửa tay đi lên chính đạo rồi, hiện tại thấy bọn côn đồ từng cùng mình quậy phá khi còn trẻ sắp bị cảnh sát bắt, vị miễn có chút thổn thức, nhưng không cần an ủi.

Tổng binh Thiểm Tây Vương Thừa Ân dẫn theo một nhóm bộ hạ đi tới, đưa tay chỉ vào cô thành phía trước, lớn tiếng nói: "Thuẫn xa ta bảo các ngươi chế tạo đâu? Đã làm mấy chiếc rồi?"

Một bộ hạ chạy qua, lớn tiếng nói: "Đã có năm chiếc rồi."

Bộ hạ kia như tranh công chạy đi, chẳng mấy chốc, một đám quan binh đẩy năm chiếc thuẫn xa tới.

Đây vẫn là lần đầu tiên Bạch Miêu nhìn thấy thuẫn xa, chỉ thấy nó tựa như một vách tường gỗ rất lớn, phía dưới lắp bốn cái bánh xe, khi tác chiến các binh sĩ ở phía sau chậm rãi đẩy nó tiến về phía trước, cung tiễn hỏa súng của bên địch đều sẽ bị bức tường lớn ngăn cản, không thể gây thương tổn được các binh sĩ phía sau.

Trong đầu hắn đã tưởng tượng ra, khi năm chiếc thuẫn xa chạy song song đẩy về phía trước, binh sĩ trong phương viên mấy trượng đều sẽ được bảo vệ. Giả như mình là phe phòng thủ, thấy thuẫn xa to như thế xông qua, quả thật không biết nên làm cái gì.

Bạch Miêu thấp giọng nói: "Thiên Tôn, thuẫn xa này hình như rất khắc chế hỏa súng binh của chúng ta."

Lý Đạo Huyền cười: "Đại pháo!"

Y chỉ nói hai chữ đại pháo, không nói nhiều.

Bạch Miêu chợt hiểu ra. Cái gì hoả súng không lay động nổi, đại pháo thì có thể. Một pháo bắn lên tường gỗ dày, trong nháy mắt là có thể đánh ngã nó.

Tuy nhiên đúng lúc này, Vương Thừa Ân lại lớn tiếng nói: "Tổng binh Thiểm Tây Vương Quốc Lương lần trước bại bởi Vương Gia Dận, bị hắn đoạt đi hai khẩu đại pháo Tây Dương, hiện tại đang đặt trong huyện Hà Khúc, chỉ dựa vào thuẫn xa là không qua được."

Hắn vừa nói như thế, Bạch Miêu liền ngẩn ra: "Vương Gia Dận cũng có pháo sao? Vậy thì phải làm sao?"

Lý Đạo Huyền: "Pháo đấu pháo!"

Quả nhiên, Vương Thừa Ân quay sang bộ hạ kia nói: "Ta bảo các ngươi đi tìm quan viên bản địa điều đại pháo tới? Đã tới chưa?"

Bộ hạ gật đầu nói: "Lập tức sẽ tới! Tuần phủ Sơn Tây điều cho chúng ta bốn khẩu đại pháo Tây Dương qua đây. . . có thể đấu với đại pháo của tặc tử rồi."

Vương Thừa Ân: "Rất tốt! Dùng đại pháo che chở thuẫn xa của chúng ta tiến về phía trước."

Lúc này Bạch Miêu hình như đã hiểu cái gì, thấp giọng nói: "Thiên Tôn, xem ra khi đánh trận còn phải suy nghĩ vòng đến sau trận quân địch, phá hư pháo trận của đối phương, lúc này thích hợp dùng kỵ binh, có đúng không?"

Búp bê vải của Lý Đạo Huyền khẽ gật đầu.

Bạch Miêu: "Hắc, hình như ta càng lúc càng hiểu đánh trận thế nào rồi."

Hắn vừa mới đắc ý xong, liền nghe được Vương Thừa Ân phân phó: "Cắm mấy hàng cự mã ở đây, bảo vệ hai bên, cung nỗ thủ phía sau cự mã, đặt đại pháo Tây Dương bên trên điều cho chúng ta ở giữa hai hàng cự mã."

Bạch Miêu: ". . ."

Hắn đột nhiên phát hiện, chút trí tuệ chiến tranh này của mình, quan binh người ta chỉ sợ đã sớm chơi chán rồi.

"Vậy phải làm sao?"

Lý Đạo Huyền: "Cho nên chiến tranh không phải là trò khôn vặt, mà là tài lực, pháo trận bốn khẩu đại pháo của đối phương ngươi phá không được? Không sao, xếp 50 khẩu đại pháo cùng hắn đấu là được. Chiến lược chiến thuật, chỉ huy tung hoành, chỉ có thể thêu hoa trên gấm, chân chính thắng bại, nói đến cùng vẫn là do quốc lực quyết định. Mà quốc lực đến phát minh của các nhà khoa học, đến từ sự lao động của lão bách tính, cũng không phải dựa vào cướp đoạt mà có."

Bạch Miêu nghe được cái hiểu cái không, nhưng hắn cũng hiểu một việc, Thiên Tôn đang khinh bỉ những kẻ chỉ biết cướp đoạt, không biết sáng tạo.

Hắn thấp giọng hỏi: "Thiên Tôn, lần này có phải Vương Gia Dận chết chắc rồi không?"

Lý Đạo Huyền giơ tay lên, định bụng bấm ngón tay tính toán, a! Cục tay vải không có ngón tay, không bấm ngón tay được! Trang bức cũng không làm được nguyên bộ.

Bỏ đi, không trang nữa, nói thẳng vậy: "Lần này không chết được."

Bạch Miêu lấy làm lạ, nhưng hắn đã lăn lộn nhiều năm, cũng không phải đồ đần, chỉ tỉ mỉ suy nghĩ là đã hiểu: "Mặc dù có quan binh có ưu thế, nhưng chỉ có hơn hai vạn người, chút nhân số ấy muốn đánh bại Vương Gia Dận thì dễ, muốn vây chết Vương Gia Dận lại không được. Hơn hai vạn người tạo thành một vòng tròn vây quanh huyện thành, khắp nơi là sơ hở, chỉ cần Vương Gia Dận không ngốc, nhất định sẽ tập trung mười vạn binh lực trong tay vào một điểm, đột phá vòng vây."

Lý Đạo Huyền thấy người này đã trưởng thành, trong lòng có phần vui mừng, rất tốt rất tốt: "Thủ hạ hãn phỉ của hắn có thể đột phá xông ra được, nhưng người già và phụ nữ trẻ em lại không đi được, chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận thêm một nhóm hàng tặc nữa đi."

Bạch Miêu đã hiểu: "Tuân lệnh!"

"Được rồi, tranh thủ lập công." Lý Đạo Huyền đột nhiên cười ra tiếng: "Thăng chức của ngươi lên, đến quân Minh làm một chức quan thử coi."

Bạch Miêu: "Hả, ta? Thật đi làm quan?"

"Thật!" Lý Đạo Huyền: "Làm đại quan rồi, là có thể nuôi tư binh. . ."

Bạch Miêu bừng tỉnh hiểu ra, nuôi tư binh, đó không phải để làm ra dân đoàn thôn Cao Gia sao? Như vậy là có thể cho dân đoàn thôn Cao Gia danh chính ngôn thuận trực tiếp trà trộn vào quan binh.

Thiên Tôn lại đang trêu đùa phàm nhân rồi.

Phàm nhân như ta muốn lập đại công nên lập thế nào chứ?

Bạch Miêu bắt đầu do dự.

"Nam!"

Lý Đạo Huyền chỉ nói một chữ, không nói nữa.

Bạch Miêu lại giống như đã hiểu cái gì, chấn động, đi tới trước mặt Vương Thừa Ân, ôm quyền nói: "Tướng quân, thuộc hạ muốn đi phía nam nhìn xem."

Huyện thành Hà Khúc rõ ràng tại phía bắc, hắn lại nói muốn đi phía nam.

Vương Thừa Ân nghĩ thầm: người này sợ chết, muốn tránh chiến rồi.

Bạch Miêu lấy lý do "phú nhị đại tới kiếm quân công" tiến vào đội ngũ của Vương Thừa Ân, trong mắt họ Vương, đây hoàn toàn là một kẻ sống tạm bợ, sợ chết tránh chiến, điều đó cũng không kỳ quái.

Đối phương là người mà kim chủ ba ba Lương Thế Hiền cho mình lương thảo đề cử, mặc dù Vương Thừa Ân không quen nhìn, nhưng cũng chỉ có thể nuông chiều, hắn thở dài: "Đi phía nam trốn đi! Ừm... đi lặng lẽ thôi, đừng gây ra động tĩnh lớn, rối loạn quân tâm ta."

Bạch Miêu hành lễ, một mình đi về hướng nam, chuồn ra khỏi binh doanh. Khi đến một sơn cốc phía nam, tìm được một chỗ nhất định phải trải qua tuyệt hảo, hắn trốn vào chỗ tối, lấy ra một cây điểu súng.

Cây súng này nhìn bề ngoài không khác gì điểu súng của bọn quan binh dùng, nhưng bên trong nó có khắc rãnh, là một cây điểu súng có rãnh xoắn, chỉ bằng điểm này nó đã lợi hại hơn điểu súng của bọn quan binh rất nhiều.

Hắn đặt cây điểu súng trước mặt, an tĩnh chờ đợi...

Bình Luận (0)
Comment