Trận chiến huyện thành Hà Khúc đã bắt đầu.
Đại pháo vang lên một tiếng, hoàng kim vạn lượng.
Đại pháo quan binh điều toàn bộ từ Sơn Tây đến, bắt đầu nã về phía huyện thành Hà Khúc.
Mà quân Vương Gia Dận trong huyện thành Hà Khúc chỉ có hai khẩu đại pháo Tây Dương, đạn pháo và hỏa dược cũng cướp từ chỗ tổng binh Sơn Tây Vương Quốc Lương, số lượng cũng không nhiều.
Kết quả đấu pháo không cần nói cũng rõ!
Vương Gia Dận bị đánh được thiếu chút nữa sinh hoạt không thể tự gánh vác.
Sĩ khí tặc quân bị dao động nghiêm trọng.
Cả huyện thành Hà Khúc đều chìm trong bầu không khí "A, chúng ta sắp xong rồi".
Loại bầu không khí này vừa khơi dậy, quan binh liền rất dễ phân hoá tặc tù.
Ban đêm cùng ngày, quan binh phái ra gian tế lén mò vào trong thành, liên lạc tặc tù trong thành, không mất bao lâu đã móc nối với đồng tộc của Vương Gia Dận là Vương Quốc Trung, hứa sẽ cho quan to lộc hậu.
Quả nhiên Vương Quốc Trung không phụ kỳ vọng của quan binh, ngày hôm sau trong khi giao chiến, hắn đã lén mở đông môn...
Mãnh tướng của triều đình là Tào Văn Chiếu lập tức khua quân tấn công, từ đông môn đánh vào trong thành.
Tặc khấu trong thành nhất thời đại loạn!
Bọn Tử Kim Lương ( Vương Tự Dụng ), Bạch Ngọc Trụ, Sấm Tướng ( Cao Nghênh Tường ), tây doanh Bát Đại Vương ( Trương Hiến Trung ), Không Dính Bùn đều tự suất lĩnh nhân mã bản bộ hướng về bốn phương tám hướng đột phá vòng vây.
Chúng vừa đột phá, quan binh cũng rối loạn theo.
Dù sao hơn hai vạn người bao vây mười vạn người, muốn ngăn cản đối phương đột phá thì sao mà làm được? Trên tấm lưới bao vây khắp nơi là lỗ thủng, bị các hãn phỉ xông vào, quan binh cũng trở nên hỗn loạn.
Vương Gia Dận thừa dịp hỗn loạn, dưới sự bảo vệ của tâm phúc bộ hạ Hắc Sát Thần đột phá về phía nam, chạy ra khỏi vòng vây...
Bạch Miêu ở trong rừng cây im lặng đợi một ngày, đói bụng thì gặm vài miếng lương khô, lại tiếp tục chờ đợi, phía bắc truyền đến tiếng đại pháo ầm ầm, thiên quân vạn mã hò hét, hắn rất muốn đi xem náo nhiệt, nhưng nghĩ đến lần này mình hành động là Thiên Tôn "điểm hóa", hắn cũng không dám lộn xộn nữa, tiếp tục giữ vững cương vị của mình.
Cũng không biết đợi bao lâu.
Trong sơn cốc đột nhiên xuất hiện một nhánh tàn quân.
Ngay cả cờ hiệu cũng vứt, hỗn loạn đi qua cốc.
Bạch Miêu bởi vì đến sớm, trốn rất kỹ, nhánh quân kia lại đang tâm hoảng ý loạn, căn bản không chú ý tới trong đống đá bên cạnh sơn cốc có một người đang ẩn núp.
Hắn thầm vui trong lòng, cơ hội tới rồi! Thiên Tôn nói nam, quả nhiên tàn quân sẽ đi về hướng nam.
Hắn nhẹ nhàng lắp đạn dược cho điểu súng, lại nhẹ nhàng thò họng súng từ trong đống đá ra ngoài, nhắm về hướng đáy cốc...
Tàn quân không ngừng đi qua đáy cốc, không ít người thậm chí Bạch Miêu có thể gọi ra tên.
Cuối cùng, một khuôn mặt quen thuộc rơi vào mi mắt của hắn.
Vương Gia Dận tới rồi!
Bạch Miêu nhắm nòng súng ngay đầu của hắn.
Trong lòng mặc niệm: thiên linh linh! Địa linh linh! Thiên Tôn phù hộ!
Ngón tay dùng lực, bóp cò súng.
Trong nháy mắt đó, bộ hạ tâm phúc Hắc Sát Thần bên cạnh Vương Gia Dận đột nhiên bước vội một bước, thật trùng hợp che trước mặt Vương Gia Dận.
"Đoàng!"
Trên đầu Hắc Sát Thần xuất hiện một lỗ máu, ngã xuống.
Vương Gia Dận đã thành chim sợ cành cong, hét lớn: "Nơi này có phục binh của quan binh, chạy mau!"
Thủ hạ hai bên cùng nhau tới vây hắn ở chính giữa bảo vệ, tàn quân liều mạng chạy về hướng nam, lao ra sơn cốc, biến mất ở đằng xa.
Bạch Miêu: "Mụ nội nó!"
Hắn nhìn tàn quân chạy xa, lúc này mới chậm rãi chui ra từ chỗ ẩn thân, đi đến đáy cốc, cõng thi thể của Hắc Sát Thần đi về doanh trại của Vương Thừa Ân.
Đại tướng quân Đỗ Văn Hoán đang ngồi ngay ngắn trong huyện nha Hà Khúc.
Nha môn của huyện thành nho nhỏ này đã bị Vương Gia Dận cải tạo thành "vương cung" .
Cái ghế huyện lệnh Hà Khúc bình thường hay ngồi hiện tại đã bị đổi thành một cái ghế dựa lớn da hổ, trên đầu vốn treo bảng hiệu bốn chữ "minh kính cao huyền", cũng bị đổi thành chữ "Hoành Thiên Nhất Tự Vương", trong phòng treo rất nhiều tơ lụa cướp đoạt được, khắp nơi là khí tức lụi bại.
Thấy cảnh này, Đỗ Văn Hoán liền tức giận: "Chỉ là một tặc tù, xưng vương cái gì? Nhìn cái gọi là vương cung này đi, không khác gì cái nhà của bọn nhà giàu mới nổi. Bay đâu, còn chưa bắt được Vương Gia Dận sao?"
Tào Văn Chiếu ôm quyền: "Vương Gia Dận chạy thoát rồi, không cản được."
Đỗ Văn Hoán trong cơn tức giận: "Tử Kim Lương đâu?"
"Trốn rồi!"
Đỗ Văn Hoán đang vô cùng tức giận: "Bạch Ngọc Trụ đâu?"
"Trốn rồi!"
Đỗ Văn Hoán vô cùng tức giận: "Sấm Vương đâu?"
"Vẫn trốn rồi!"
"Oa nha nha nha!" Đỗ Văn Hoán cầm lấy cái cốc trên bàn và ném mạnh ra ngoài: "Vì sao tất cả đều trốn thoát? Một nhân vật quan trọng nào cũng không bắt được? Bảo ta làm sao ăn nói với cấp trên?"
Tào Văn Chiếu chỉ có thể nhún vai: "Quân ta tổng số chỉ hơn hai vạn người, tặc quân tổng số hơn mười vạn người, bao vây đã rất miễn cưỡng rồi, đối phương muốn đột phá vòng vây, chúng ta không cản được."
Đỗ Văn Hoán: "Tức chết ta rồi, tức chết. . ."
"Báo!"
Một binh sĩ ôm quyền nói: "Tổng binh Thiểm Tây Vương Thừa Ân tới, có tin mừng."
Đỗ Văn Hoán trong cơn tức giận: "Có thể có tin mừng gì chứ? Ta ở đây toàn là nghe tin xấu."
Binh sĩ: "Vương Thừa Ân giết chết một viên đại tướng của lưu khấu."
Vừa nghe câu nói này, tâm tình của Đỗ Văn Hoán trong nháy mắt tốt hơn không ít, từ vô cùng tức giận biến thành thoáng có chút tức giận: "Cho hắn vào."
Rất nhanh, Vương Thừa Ân bước nhanh đi vào, phía sau còn có Bạch Miêu đi theo, Bạch Miêu khiêng trên vai một thi thể.
Người ở đây thậm chí cũng không cần hắn báo cáo, liếc mắt liền nhận ra thi thể này là ai: "Ồ, là Hắc Sát Thần! Hãn phỉ tâm phúc dưới trướng Vương Gia Dận."
Đỗ Văn Hoán nguôi giận không ít: "Bắt Hắc Sát Thần, báo cáo lên cấp trên ta cũng có lời để mà nói, không tệ không tệ, Vương Thừa Ân, lần này ngươi lập công lớn rồi."
Vương Thừa Ân ôm quyền nói: "Hắc Sát Thần là tiểu tướng này dưới trướng của ta bắt."
Thế là, lực chú ý của đám người liền chuyển tới trên người Bạch Miêu.
Một hán tử tháo vát, mặc một bộ áo giáp đoan chính, trên vai còn đặt một búp bê vải, búp bê vải này chỉ có khuôn mặt thêu còn tạm được, phần thân lại làm rất qua loa, tay còn là một cục vải... khụ...
Đỗ Văn Hoán: "Ngươi là người phương nào? Hãy xưng tên ra."
Bạch Miêu không thích nhất là báo tên, nhưng lúc này không báo cũng không được, hơn nữa tuyệt đối không thể báo phỉ hiệu, hắn đành phải ủy khuất nói: "Mạt tướng Vương Tiểu Hoa, nhân sĩ Trừng Thành Thiểm Tây, dưới trướng Vương tướng quân đảm nhiệm chức bách tổng."
"Vương Tiểu Hoa?"
Cái tên này làm cho tất cả mọi người ngẩn ra, nghĩ thầm: cha mẹ ngươi đặt tên cho ngươi thế nào? Khó trách ngươi thích chơi búp bê vải, ôi, người cũng như tên, người cũng như tên a.
Mặc dù là một kẻ khiến người khác rất muốn thổ tào, nhưng dù sao người ta đã lập công lớn, công lao này không thưởng cũng không được.
Đỗ Văn Hoán nói: "Vương Tiểu Hoa, ngươi bắt một tặc tù quan trọng, đã lập công lớn, bản tướng quân sẽ báo cáo lên triều đình, thăng ngươi làm bả tổng, sau này người cần không ngừng cố gắng, xuất lực vì triều đình, hiểu chưa?"
Bạch Miêu thầm nghĩ: bả tổng, đó chính là có thể quản 440 chiến binh rồi.
Ha ha ha, có thể kéo từ dân đoàn thôn Cao Gia 440 người qua đây.
Bạch Miêu vội vã nói: "Mạt tướng tuân lệnh!"