Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 467 - Chương 467: Giờ Thì An Lòng Rồi

Chương 467: Giờ thì an lòng rồi Chương 467: Giờ thì an lòng rồi

Bạch Miêu vừa đề xuất ra ý kiến này, các võ quan đồng thời ngẩn người: nhân tài a.

Vừa rồi mọi người đều nghĩ đến ném nồi cho một người trong đó cõng, không ngờ Vương bả tổng trước mắt này càng thêm ưu tú, chỉ một thao tác trực tiếp ném nồi đến trên người ngự sử Ngô Sân, người ở đây ai cũng không cần cõng rồi.

Đây mới chân chính là đại sư ném nồi.

Tiểu thừa ném nồi chỉ ném cho người một nhà, mà trung thừa là ném cho ngoại nhân không liên quan, thượng thừa chính là ném cho kẻ thù chính trị của mình.

Đối với tập đoàn võ quan mà nói, ném nồi cho quan văn, đó mới là thượng thừa chân chính.

Đại tướng quân Đỗ Văn Hoán giơ ngón tay cái lên: "Cao!"

Cô sơn phó tướng Tào Văn Chiếu cũng không khỏi gật đầu: "Thật sự là cao!"

Tổng binh Sơn Tây Vương Quốc Lương: "Vương bả tổng, ngươi đại tài a, chỉ làm một bả tổng thực sự là ủy khuất ngươi rồi."

Tổng binh Thiểm Tây Vương Thừa Ân: "Này, Vương Quốc Lương, ngươi nói vậy là có ý gì? Muốn dụ dỗ thủ hạ của ta hay sao?"

Vương Quốc Lương: "Không dám không dám, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một câu, nhân tài tốt như vậy, ngươi đừng khuất tài, nhanh thăng người ta làm thiên tổng đi."

Vương Thừa Ân dở khóc dở cười: "Nếu như hắn lập công nữa, ta khẳng định sẽ thăng."

Lần này các võ tướng đều hài lòng, Đỗ Văn Hoán lập tức viết thơ, gọi Ngô Sân đến đây xử trí gia quyến của những lưu khấu, sau đó để lại 2000 người tại huyện Hà Khúc để quản lý những gia quyến này, chư tướng còn lại thì lập tức lên đường, truy kích Vương Gia Dận.

-

Huyện Hà Tân, Long Môn Cổ Độ.

Thạch Kiên dẫn theo một trăm vệ sở binh, đóng tại bên cạnh bãi cát Cổ Độ.

Một trăm vệ sở binh này là do Vương Thừa Ân phân phối cho hắn, không có sức chiến đấu gì, trên cơ bản chính là loại rác rưởi yếu nhất, hơn nữa, chẳng qua được xưng một trăm, trên thực tế chỉ có hơn 50 người.

Hơn 50 người này không có ý chí chiến đấu gì, căn bản không muốn đuổi bắt lưu khấu, có thể được giữ lại đóng ở Long Môn Cổ Độ đối với họ mà nói cũng là một chuyện rất tốt rồi, cho nên vô cùng nghe lời Thạch Kiên, rất sợ mình đắc tội với Thạch Kiên lại bị điều đi tiền tuyến đánh trận.

Họ đã theo Thạch Kiên được vài ngày, sau đó liền phát hiện vị lão đại này làm người hoà ái, không có kiểu cách, luôn hoà mình với thuộc hạ, còn rất thích kể chuyện xưa cho bọn họ nghe.

Ví dụ như hiện tại, hơn 50 vệ sở binh ngồi ở bờ sông, vừa hóng gió sông, vừa nghe Thạch Kiên kể một câu chuyện về một binh sĩ trợ giúp lão bách tính, sau đó được lão bách tính kính yêu rồi gả con gái cho binh sĩ.

Câu chuyện này nghe qua giả quá giả!

Đổi là một người hiện đại đến nghe, lập tức có thể chỉ ra mười mấy BUG, nhưng các người cổ đại chất phác làm gì kiến thức qua nhiều bài vở tuyên truyền bịp bợm như vậy của hiện đại? Nếu cho họ một cái điện thoại, bọn họ lập tức sẽ bị lừa bán thận hết.

Hơn 50 đại đầu binh nghe được như si như say, sau khi nghe xong còn lắc đầu thở dài: "Thật tốt a! Thành thật mà nói, chúng tôi cũng không phải muốn làm người xấu, nếu như có thể giúp người khác, ai lại không muốn giúp chứ? Thế nhưng chúng tôi cũng một nghèo hai trắng, không có gì hết, muốn giúp cũng không giúp được."

Thạch Kiên: "Yên tâm, lập tức các ngươi sẽ có sức mạnh giúp đỡ người khác."

Các đại đầu binh: "? ? ?"

"Nhìn trên mặt sông đi!"

Thạch Kiên đưa ngón tay chỉ, các đại đầu binh quay đầu lại nhìn liền thấy có một con thuyền hàng lớn đang từ trên mặt sông chậm rãi chạy tới, trên đầu thuyền có một nam tử, giang hay tai, trên người mặc đạo bào, gió sông thổi tung góc áo của hắn, có vẻ tiên phong đạo cốt. . .

Thạch Kiên thấy cảnh này cũng không khỏi hoảng sợ: trời ơi, đặt tượng Thiên Tôn ở đầu thuyền sao?

Búp bê vải trên tay hắn đã đưa cho Bạch Miêu, cho nên bên hắn đã nhiều ngày không thể liên hệ với Thiên Tôn rồi, hiện tại đột nhiên thấy một pho tượng Thiên Tôn to bằng thân người, còn đặt ở trên đầu thuyền làm hạm thủ, cũng không khỏi ngẩn ra.

Hắn vội bước dài tới bờ sông nghênh đón, con thuyền kia còn chưa cặp bờ, hắn liền vội vàng bái lạy với pho tượng: "Tham kiến Thiên Tôn."

Con mắt của pho tượng đột nhiên khẽ động: "Không cần đa lễ! Ta chỉ đứng trên đầu thuyền tưởng tượng một chút cảm giác của tàu Titanic. Đáng tiếc đáng tiếc, một người không thể hiện được, thiếu người phối hợp cảm giác không đủ."

Thạch Kiên: "? ? ?"

Nghe không hiểu! Tuy nhiên không có gì đáng kể, thần tiên nói phàm nhân nghe không hiểu cũng bình thường, cái này gọi là phỏng đoán không ra thiên cơ, dù sao không phải mỗi người đều có thể phỏng đoán được thiên cơ.

Thiên Tôn Titanic nói: "Chuyển lương thực trên thuyền đi! Mau chóng cứu trợ lão bách tính huyện Hà Tân."

Thạch Kiên vội ôm quyền: "Tuân lệnh."

Hắn vội vàng quay sang lớn tiếng nói với hơn 50 vệ sở binh kia: "Mau tới dọn lương thực, một người đến huyện thành Hà Tân gọi nạn dân trong thành tới hỗ trợ, nói cho bọn họ, bao cơm ăn, mỗi ngày còn phát tiền công ba cân bột mì."

Các vệ sở binh ngẩn người, lập tức mừng rỡ, một binh lớn tiếng hỏi: "Thạch bách tổng, chúng tôi cũng có tiền công giống như nạn dân sao? Ta... ta đã lâu không nhận được quân lương rồi, nồi nhà ta đã lâu lắm chưa dùng tới. Ta cũng muốn kiếm ba cân bột mì này."

Một đám binh bên cạnh đồng thanh nói: "Chúng tôi cũng muốn kiếm."

Thạch Kiên cười mắng: "Đợi nạn dân tới rồi, các ngươi phải duy trì trật tự, sao có thể đi dọn lương? Yên tâm, duy trì trật tự cũng trả tiền công."

Các vệ sở binh mừng rỡ.

Bên họ đang vui sướng chạy đi làm việc, Titanic Thiên Tôn lại lên tiếng: "Thạch Kiên, nhóm Vương Gia Dận đã đột phá vòng vây quan binh tại huyện Hà Khúc, đang nam hạ, không cần mấy ngày sẽ đến phủ Bình Dương (huyện Lâm Phần Sơn Tây ngày nay)."

Thạch Kiên nghe được cả kinh: "Phủ Bình Dương? Chẳng phải là cách huyện Hà Tân rất gần?"

Huyện Hà Tân là một trong những huyện thành vệ tinh của phủ Bình Dương, vị trí địa lý của nó tựa như một huyện thành nhỏ bên cạnh phủ Tây An, một khi tặc quân đánh tới phủ Bình Dương, không cần dùng não cũng có thể nghĩ đến chúng sẽ lần thứ hai đi tới Hà Tân.

Thạch Kiên vội la lên: "Hà Tân không lâu mới bị Không Dính Bùn giết người cướp của một phen, đã đẩy ngã tường thành, các lão bách tính bị tổn thương rất nặng, nếu như lưu khấu trở lại một lần... vậy thật đúng là. . ."

Lý Đạo Huyền khẽ thở dài một hơi: "Cái này phải xem bản lĩnh của ngươi rồi, sơ tán đi, khuyên nhủ hay lừa gạt gì cũng được, thậm chí dùng đao thương gác ở trên cổ họ cũng được, lừa gạt lão bách tính trong huyện thành Hà Tân đi hết đi, tốt nhất là chuyển đến phụ cận Long Môn Cổ Độ, học theo bến tàu Hoàng Hà Cổ Độ, ở chỗ này xây dựng mộc trại."

Thạch Kiên bừng tỉnh hiểu ra: "Như vậy, lưu khấu đến huyện thành Hà Tân sẽ gặp cảnh vườn không nhà trống, mà bên này của ta có quan binh, xây dựng thủy trại danh chính ngôn thuận, trở lực sẽ nhỏ hơn so với bên Hình Hồng Lang xây trại."

Lý Đạo Huyền mỉm cười: tiểu tử này rất thông minh, vậy là tốt rồi, chuyện bên này có thể giao cho hắn.

Y không nói, tròng mắt cũng không đảo, pho tượng vẫn duy trì tư thế giang hai tay, đón gió ở đầu thuyền, bộ dạng đẹp trai hết nước chấm.

Thạch Kiên cảm giác được Thiên Tôn đã về trên trời rồi, pho tượng trước mắt lại biến trở về pho tượng không có sinh mệnh.

Hắn thầm nghĩ: búp bê vải ta mang theo bên người dùng để hộ thân đã đưa cho Bạch Miêu rồi, hại ta trong tay không có một pho tượng Thiên Tôn nào, rất không yên lòng.

Thiên Tôn đắc tội chớ trách.

Thạch Kiên nhảy lên thuyền, cõng pho tượng Thiên Tôn trên lưng đưa lên bến tàu, lại đặt trên một tảng đá cao bên cạnh Long Môn Cổ Độ...

Hắn đặt xong, vỗ tay, bên người có tượng thiên tôn, giờ mới được an lòng!

Bình Luận (0)
Comment