Các lão bách tính Hàn Thành cầm truyện tranh nghị luận sôi nổi.
Truyện tranh kể chuyện là thông qua hình ảnh, hình ảnh có thể bày ra các mặt của thôn Cao Gia một cách rất trực quan, không cần độc giả tưởng tượng ra hình ảnh ở trong đầu, họ có thể thấy được phòng ốc san sát, Khu thương mại Cao Gia phồn hoa, các loại mỹ thực.
Còn có thể nhận ra muốn nhận được tất cả những thứ này cũng không khó khăn, chỉ cần nỗ lực lao động là có thể nhận được thù lao một cách công bằng.
"Ta có chút muốn đến thôn Cao Gia xem sao, dù sao thì ở Hàn Thành ta cũng chỉ là một tên phế vật vô dụng."
"Ta chí ít lợi hại hơn nhân vật chính trong [Cao Phiêu] này, hắn căn bản không biết gì hết."
"Ta biết làm bánh nướng vừng Hàn Thành, nếu như ta đến Khu thương mại Cao Gia, mở một quán bánh nướng vừng ở đó, nói không chừng có thể phát tài."
"Ở đó còn có thần linh phù hộ nữa, Đạo Huyền Thiên Tôn!"
"Mấy thứ thần linh ta không để bụng, nếu chỉ cần nỗ lực lao động là có thể nhận được thành quả, sẽ không bị người khác cướp đi, cho dù không có thần linh, ta cũng có thể phát tài được."
Nghị luận tương tự như vậy càng ngày càng sôi nổi.
Hàn Thành là một địa phương cũng rất nghèo, Vương Tả Quải hai lần đánh Hàn Thành, từ lâu đã cướp sạch bách các thôn trang chung quanh Hàn Thành, rất nhiều nạn dân từ trong thôn chạy trốn đến Hàn Thành đã ở trạng thái rời xa quê hương.
Nếu đã xa quê, vậy ngại gì đi càng xa hơn một chút chứ?
Ngay khi họ manh nha suy nghĩ này...
Đội vận lương từ bên huyện Hợp Dương lại tới.
Lượng lớn lương thực vận chuyển qua đây, đồng thời một nam tử ăn mặc như thương nhân đứng ở giữa chợ bán thức ăn Hàn Thành, lớn tiếng nói: "Ta tên Đàm Lập Văn, đến từ Thôn quản hội thôn Cao Gia, hiện tại thôn Cao Gia đang tuyển lượng lớn công nhân, chức vị tuyển dụng như sau: thợ rèn, không hạn chế nhân số; thợ mộc, không hạn chế nhân số; thợ chạm khắc, năm người; thợ đèn, hai người; thợ in nhuộm, 20 người. . . công nhân lao động phổ thông, không hạn chế nhân số."
Hắn balabala đọc ra một đống chức vị, các lão bách tính Hàn Thành nghe mà sửng sốt, nghĩ thầm: thôn Cao Gia này tuyển dụng nhiều thế sao? Quả thật chính là người nào cũng lấy.
Ta cũng coi như phù hợp yêu cầu!
Sau khi có phát hiện này, một đám người ùa tới vây quanh Đàm Lập Văn, mồm năm miệng mười hỏi thăm: "Tiền công của thợ rèn tính thế nào?"
"Ta biết làm đèn, tiền công rốt cuộc bao nhiêu?"
"Lao động phổ thông thì sao?"
Một đám người vô cùng kích động, còn vội hơn cả khi đưa vợ đi đẻ, vợ trong phòng sinh còn mình đang ở ngoài chờ đợi.
Đàm Lập Văn cũng không nói ra chi tiết từng công việc, mà lấy ra một tờ giấy thật lớn, sau đó dán lên trên tường bên cạnh.
Nếu việc này đặt ở hậu thế, quản lý đô thị nhất định sẽ bắt người dán quảng cáo sai quy định này lại, song những năm nay còn chưa có vấn đề phương diện này, quảng cáo cứ dán thoải mái.
Một đám người vây quanh tờ giấy quảng cáo, nghiêm túc tìm hiểu...
Tờ giấy quảng cáo này vậy mà không phải văn tự, mà là tranh vẽ.
Đầu tiên vẽ một thợ rèn, đang đập cái gì, phía sau vẽ ba thỏi bạc.
Mọi người vừa nhìn thì đã hiểu, tiền công ba lượng bạc!
Tiếp theo vẽ một thợ mộc đang cưa gỗ, phía sau cũng vẽ ba thỏi bạc. . . .
Cuối cùng vẽ một người đang khiêng đồ, vừa nhìn chính là dân cu li, phía sau vẽ ba đống bột mì nhỏ, cái này cũng chính là ba cân bột mì rồi.
Theo tờ quảng cáo này, từ trên xuống dưới nhìn lần lượt.
Mọi người hiểu một đạo lý, người biết kỹ thuật chuyên môn là có thể kiếm được nhiều tiền, kỹ thuật không đủ, vậy thì làm bán sức khoẻ, chỉ kiếm tiền lẻ, chỉ cần là người, là có thể kiếm tiền.
Đàm Lập Văn lớn tiếng nói: "Xe vận lương của chúng tôi sau khi tháo dỡ lương thực xong sẽ trở về thôn Cao Gia, có ai muốn đến thôn Cao Gia làm công thì có thể đi cùng chúng tôi."
Những lời này, mới là lực sát thương chân chính!
Đối với các lão bách tính thật thà, cả đời chưa bao giờ đi xa, muốn xa nhà đến một nơi rất xa, điều họ khó để vượt qua nhất đó chính là "đối mặt với sợ hãi không biết", nhưng nếu có một người nguyện ý dẫn dắt họ đi, họ sẽ có được dũng khí đó.
"Ta đi!"
"Ta đi với các ngươi."
"Ta cũng đi."
Trong nhất thời, dân tình ồ ạt.
Đàm Lập Văn khẽ nhếch miệng nở nụ cười, quả nhiên, Thiên Tôn nói đúng, muốn một đám người hoàn toàn không biết gì về thôn Cao Gia đáp ứng đến thôn làm công là rất khó, nhưng nếu trước tiên dùng [Cao Phiêu] để làm chăn đệm, để cho họ biết hoàn cảnh của thôn Cao Gia rồi mới trở lại lôi kéo người, hiệu quả nhất định sẽ đạt được.
Thiên Tôn nói cái này là "xâm lược văn hóa".
Ngay từ đầu Đàm Lập Văn không hiểu, hiện tại thì đã hiểu. Từ trên văn hóa trực tiếp bắt các lão bách tính Hàn Thành làm tù binh, vậy kế tiếp chỉ cần nói mấy câu, họ sẽ đi theo ngươi.
Lúc này mới chân chính gọi là bất chiến nhi khuất nhân chi binh. (không đánh cũng khiến địch đầu hàng)
Sáng sớm hôm sau, đội vận lương bắt đầu trở về.
Bọn dân phu từ thôn Cao Gia tới thúc xe lương không, xuất phát về hướng nam.
Mà lượng lớn các nạn dân Hàn Thành cũng bao lớn bao nhỏ trên vai, bên trong là toàn bộ tài sản của mình, tay bế tay bồng, theo đội vận lương xuất phát về hướng tương lai mờ mịt.
Đi rất lâu rất lâu, đi ra khỏi huyện Hàn Thành, tiến vào cảnh nội huyện Hợp Dương.
Họ vừa đến đây liền phát hiện ra điểm khác biệt, ở đây vậy mà một màu xanh ngát, khắp nơi đều trồng hoa mầu, tựa như không hề chịu qua hạn hán vậy.
Trong ruộng có thể nhìn thấy nông phu đang ca hát, bên quan đạo, mấy lão nông ngồi cạnh nhau vừa nói chuyện phiếm, vừa mỉm cười nhìn "đội ngũ di dân khổng lồ" bọn họ.
Đàm Lập Văn cũng trò chuyện với lão nông phu: "Các hương thân, năm nay tình hình hoa mầu thế nào rồi?"
Các lão nông cười: "Nhờ có thôn Cao Gia các ngươi, cung cấp phân bón cho chúng tôi, còn phái Triệu tiên sinh tới dạy chúng tôi cách sử dụng, năm ngoái chúng tôi đã dựa vào phân tiên thu hoạch không ít, năm nay càng có lòng tin hơn, ngài xem, ta đã thuộc làu cả phương pháp phân phối phân tiên rồi đây, ha ha ha, nói đến đã lâu không gặp Triệu tiên sinh rồi, hiện tại hắn có khoẻ không?"
Đàm Lập Văn cười: "Triệu tiên sinh đi Sơn Tây rồi, giúp lão bách tính bên đó."
Các lão nông thở dài: "Triệu tiên sinh thực sự là người tốt a, giúp Hợp Dương xong lại đến giúp Sơn Tây, chao ôi, thật hy vọng Triệu tiên sinh người tốt có hảo báo, nhanh trị được bệnh suyễn."
"Ùng ục ùng ục!" Triệu Thắng đang ở bến tàu Cổ Độ giám sát xây dựng trấn, đã uống xong một chén to "định suyễn thang" mà tuỳ tùng sắc cho hắn, đắng lòi cả mắt, hắn tội nghiệp quay sang nói với tùy tùng: "Khi ngươi sắc thuốc này, không thể cho thêm tí đường sao?"
Búp bê vải Thiên Tôn ngồi trên vai tùy tùng nói lầm bầm: "Ăn nhiều đường không tốt, sẽ béo phì, béo phì sẽ càng khiến hệ hô hấp thêm gánh nặng, làm bệnh suyễn của ngươi nặng hơn, bản Thiên Tôn chính mồm hạ pháp chỉ, không thể cho ngươi ăn nhiều đường."
Triệu Thắng kêu thảm: "A a a! Thiên Tôn ơi, mặc dù tại hạ rất cảm động vì ngài đã chiếu cố một phàm nhân nho nhỏ như tại hạ, nhưng ân trọng thế này tại hạ không nhận nổi đâu, cho tại hạ thêm chút đường vào thuốc đi."
Búp bê vải Thiên Tôn không để ý tới hắn làm nũng, hừ một tiếng, lại mềm oặt xuống.